tailieunhanh - Hành lý hư vô: Phần 2

Hành lý hư vô. Đó là thứ duy nhất có thể mang theo. Vào đúng khi bạn nhận ra có bao nhiêu đồ đạc cũng chẳng lấp nổi biển trong lòng. Vào đúng khi bạn có quá nhiều thứ để nhìn nhận lại trước và trong những cuộc chia tay. Vào đúng khi bạn hiểu cách những mối quan hệ biến dạng sau mỗi cuộc chuyển dời, nhất là giữa người với người. Vào đúng khi bạn biết là mình có thể buông, nhẹ không. "Hành lý hư vô" - Một tập tản văn đẹp, hiền, mộc mạc và sâu lắng chứa đựng tấm lòng của người viết. Mời các bạn cùng đón đọc phần 2 của tản văn sau đây. | Dỗ Dành Cũng Khác T hằng em họ bán đất bỏ xứ đi sau bốn mùa tôm thất bát không phải tự dưng bạn nghĩ cái kết cuộc cả nhà nó đùm gói lên xe đò đi miền Đông làm mướn cũng có phần lỗi của mình. Mùa đầu nó trắng tay bạn bảo không sao đâu. Rồi xui rủi sẽ qua ngày mai là ngày mới bạn nói vậy ở mùa hai. Mùa ba em trắng tóc với những món nợ như thòng lọng treo trước mặt bạn vẫn khăng khăng trời đâu phụ người ta hoài. Bây giờ nhớ lại cái gọi là động viên lại giống như ru thằng em ngủ quên trong ảo tưởng. Bởi lúc nói những lời hời hợt đó cả hai ngồi ngay dưới bến ngó dòng sông vẫn cợn phù sa nhưng sắc nước bầm lại xanh xám như con bịnh lâu ngày. Đồng tôm của thằng em chỉ cách những ống xả thải của mấy nhà máy chế biến thủy sản chừng chục cây số và khoảng cách chừng đó về phía Bắc là chợ nơi còn hàng ngàn căn nhà dầm chân trên quãng sông nhuộm nước đen trong bao nhiêu tắm giặt rác rến. Lạc quan cho mấy cũng biết con sông mà chị em bạn từng tắm mát của ba mươi năm trước nơi những người đàn bà xóm Lá giặt áo gội đầu dòng nước tinh sạch ấy không bao giờ trở lại. Giờ rửa chân còn ngại nói gì đến lấy nước đó làm chỗ sống cho tôm vốn là loại đỏng đảnh khó chiều. Vậy mà bạn vẫn bỏ qua thực tại dỗ lấy được giống hệt dân xóm Lá động viên nhau sau những rằm những ba mươi giở lú chỉ thấy toàn rác và bọt nước rằng không sao đâu biết đâu mùa tôm đang chờ ở con nước tới. Cũng những con người này hồi còn làm lúa vụ một vụ hai có năm mưa dầm nhấn chìm ruộng sạ họ nói có sao đâu còn chút lúa đít bồ nay mai nước rút ủ giống lại. Có quãng bắn nhau dữ quá họ phải bỏ xóm ra chợ tản cư tự nhủ không sao đâu bom đạn rồi cũng tạnh nghe nói bom mắc lắm tiền đâu mà mua dội xuống hoài chừng ngừng chiến lại về vườn lên liếp trồng rau. Còn đất còn sông là còn hy vọng. Những lời khích lệ kiểu đó bắt rễ từ đáy lòng nở trên môi như một cách đỡ nhau đứng dậy khi căn nhà trong xóm bị bom vùi khi người đổ xuống vì đạn lạc khi cơn bão đi qua mùa giáp hạt quá dài. Mấy chữ không sao đâu kệ nó tính sau sớm mai mặt

TỪ KHÓA LIÊN QUAN