tailieunhanh - Hành lý hư vô: Phần 1

"Hành lý hư vô" là tập tản văn của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Cuốn sách với 32 mẩu chuyện như chính tác giả đã chứng kiến và kể lại cho độc giả. Những câu chuyện rất người, rất mộc mạc, gần gũi đến nỗi như bạn như đang hiện diện ở đó. Đọc sách, người ta khó lòng ngăn cản được nỗi buồn, mà cũng không muốn ngăn cản nỗi buồn bởi cuối dòng chảy cảm xúc ấy là sự đồng cảm, hy vọng và cả dỗ dành. Mời các bạn cùng đón đọc phần 1 của tản văn sau đây. | HÀNH LÝ HƯ VÔ Tác giả Nguyễn Ngọc Tư Tản văn Nhà xuất bản Trẻ Tạo Ebook Silence00 Trăm Năm Thắp Lửa Bên Lề N gay từ đầu tiệm đã không có bảng hiệu gì sáu mươi bốn năm sau cũng không một chữ nhưng người ta vẫn tìm được bánh mì cô Vẹn ở góc ngã ba Cây Bàng vì khách xúm đông. Lại có một cách định vị khác thấy tiệm nào có bà già tóc trắng như đội bông bắc cái ghế ngồi đằng trước cứ ghé là ngay chóc . Nghe có vẻ đó là một tượng đá dính cứng vào vỉa hè. Nhưng bà già đâu ngồi nín thinh như đá. Tay lúc nào cũng nhúc nhắc cây quạt ở cái tuổi tám mươi ba ánh mắt vẫn nhảy múa khi cười. Lá bàng chưa rơi tới đất bà đã chực sẵn để lượm rồi khách vừa trờ tới bà kêu luôn hai ổ xíu mại không bì nhiều ớt rồi day qua hỏi anh chàng vừa tắt máy xe má bây còn đắp thuốc đầu gối không . Hai bên cũng không phải họ hàng gì chỉ là mua bánh mì tiệm bà miết rồi quen thuộc cả nết ăn gia cảnh. Những người đứng coi tiệm thay cho bà già cảm thấy việc giao lưu với thực khách mới khó nhất là khi làm không kịp thở hơi đâu mà đưa chuyện. Những thứ thuộc về kỹ thuật như ướp tỏi qua đêm cho thịt ngon khìa nước dừa cứng cạy cho màu đẹp nướng bánh mì sao cho đừng quá lửa làm dưa chua giòn mà không cậy phụ gia độc hại cũng đâu phức tạp mấy. Nhưng bà già bảo coi khách như người nhà cũng là một thứ hương vị đặc biệt mà không phải tiệm bánh mì nào cũng có. Nói vậy thì nghe vậy ai dám cãi với người gần sáu mươi năm bán bánh mì kẹp thịt tiếng ngon đồn xa đến tận quận Mười Ba. Mà mấy chữ coi khách như người nhà bao gồm cả việc làm sao cho món ăn sạch sẽ bổ khỏe thơm ngon. Đâu phải họ ít tiền thì phải ăn những thứ mạt hạng bà già thường nói và làm vậy. Giữ tiệm mấy chục năm không điều tiếng thực khách phần đông là học trò dân lao động buôn gánh bán bưng. Họ là người dưng vẫn được trao cho ổ bánh thơm hệt như ổ dành cho con cháu trong nhà. Vách nhà vẫn còn treo hình cô Vẹn hồi năm hai mươi sáu tuổi tay nách một đứa con một đứa khác đứng bên chân tay níu ống quần mẹ. Ba má con mặt hơi căng thẳng chụp cho có để gửi

TỪ KHÓA LIÊN QUAN