Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi bỗng giật mình - Nhanh thế. Tôi đã 14 tuổi và là cô bé lớp 7. Cái tuổi bắt đầu "dở hơi" vì chưa hết trẻ con mà đòi làm người lớn như từ cô giáo tôi thường dùng khi nói lũ học trò chúng tôi. Tôi bắt đầu biết nghĩ và nghĩ nhiều hơn về những người quanh mình, bố mẹ, bạn bè, thầy cô, trường lớp.
Bạn biết không, nếu cha mẹ cho ta hình hài, cho ta sự sống thì thầy cô là người cho ta đôi cánh niềm tin, tri thức để bay vào tương lai. Tháng 11 lại về, cả trường chúng tôi bắt đầu thi đua học tốt, dạy tốt. Lớp nào, bạn nào cũng muốn có những lời nhận xét hay, có những điểm mười tươi roi rói trong đợt thi đua sôi nổi nhắt năm học ấy. Niềm vui đó không chỉ của riêng chúng tôi mà của tất cả các thầy cô vì trò mình ngoan hơn, giỏi hơn, tiến bộ hơn trước. Dù là một học sinh giỏi nhưng không phải môn nào tôi cũng thích, thậm chí có những môn tôi còn ghét nữa. Nhưng môn Văn - cái môn mà các bạn ngại nhất, sợ nhất nhưng lại không dám lơ là thì lại là môn tủ của tôi. Và ấn tượng với tôi hơn cả, người dắt tôi vào niềm đam mê văn chương là cô giáo chủ nhiệm, cô giáo dạy Văn của tôi lúc bắt đầu lên cấp hai. Lãng mạn, sâu sắc, truyền cảm, biết yêu thương và biết khơi dậy ước mơ... Trong lòng lũ học trò nhỏ chúng tôi. Cô là một người bạn, người chị, người mẹ. Học với cô, đứa nào cũng có một ước mơ nho nhỏ, có đứa thì nói ra bằng lời, có đứa thì thầm lặng nuôi ước mơ đó. Gần thì ước cuối năm đạt học sinh tiên tiến, học sinh giỏi, xa hơn thì đạt học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh rồi thi vào trường chuyên. Từ khi gặp cô, lòng tôi cũng được thắp sáng ước mơ bằng những câu chuyện về tuổi học trò của cô, những câu chuyện về trường, lớp về thầy giáo cũ, về bạn bè hai mươi năm trước và bây giờ. Bằng tất cả tình yêu thương, niềm tự hào về cái tập thể 23 con người và thầy dạy văn năm xưa. Cô muốn truyền cho chúng tôi bài học về tình yêu, lòng đam mê và những ước mơ đẹp. Tôi còn biết, so với các bạn cùng lớp, cô không thành đạt bằng mọi người. Bởi thế cô muốn chúng tôi thay cô, thực hiện những ước mơ chưa trọn vẹn ấy. Tôi vừa yêu thương vừa khâm phục và hơn hết muốn cùng cô đi hết ước mơ tuổi học trò và muốn nói với cô rằng "Cô ơi, cô không thua kém ai cả bởi cô đã làm được cái điều kì diệu nhất thắp sáng những ước mơ trong lòng chúng con".
Quãng đường học trò tôi đã đi qua hơn nửa nhưng trong lòng tôi những ngày tháng ấy là miền kí ức đẹp và hình ảnh thầy cô thật khó phai mờ. Mỗi ngày đến trường tôi lại được gặp thầy cô, gặp bạn bè và hạnh phúc biết bao lại được nghe giọng cô ấm áp. Và sâu thẳm trong tôi, khát vọng được đi hết ước mơ còn dang dở của cô hai mươi năm về trước. Lúc ấy, tôi sẽ chạy về bên cô, ôm lấy cô mà thủ thỉ rằng: "Cô ơi, con tặng cô những ước mơ đã là thực".