Chim chết vì ăn, vì sao vậy? Bởi vì chim chỉ có một cái bụng, không ăn sẽ chết đói. Chết đói cũng là chết, nói đi nói lại đều trách tại cái bụng.
Con người cũng vậy, nghĩ xem vì sao người ta phải suốt ngày chạy ngược chạy xuôi? Đó chẳng phải là vì miếng cơm hay sao? Con người không được sống thoải mái như loài chim, rất nhiều người tỏ ra cảm thông khi chim bị nhốt trong lồng. Còn con người thì sao? Thử xem có giống như vậy không? Bạn cho rằng một tài xế lái xe thuê mướn suốt ngày ngồi trong buồng lái chật hẹp và làm vài động tác đơn giản như đạp phanh, tăng ga, sang số, phạm vi hoạt động của đôi chân chỉ có ở ba điểm đó, thêm nữa phải thắt dây an toàn thì thử hỏi họ có thấy dễ chịu với sự trói buộc đó không? Vậy mà họ vẫn phải chịu đựng.
Đừng cho rằng những người thuộc tầng lớp cổ cồn chẳng thoái mái hơn người lái xe kia. Trong mấy chục năm sống giữa đất trời, thử hỏi họ có được bao nhiêu thời gian sống cho thoải mái đây? Bảy tuổi đã phải vào lớp học, hai mươi tuổi phải bị trói buộc vào nơi bàm việc và kéo dài tới vài chục năm. Khi về hưu có thể nghi ngơi vài năm hoặc vài chục năm, nhưng đáng tiếc là lúc đó chẳng còn đi lại được nữa, sau đó là nằm trên giường bệnh vài năm và cuối cùng đi tới nơi yên nghĩ vĩnh viễn.
Đời người như vậy có ý nghĩa gì? Thế mà cũng gọi là sống ư?
Rất nhiều cuốn sách khích lệ người ta phát tài, nhưng tôi lại nghi ngờ điều đó. Khi còn nghèo, người ta lao vào kiếm tiền, kiếm được tiền rồi thì cố ăn, ăn đến béo ra lại tìm cách giảm béo. Vậy sao không ăn ít đi một chút?
Thực ra phát tài là một quá trình lo lắng. Ăn không được no cũng lo lắng, ăn no rồi cũng lo lãng, ăn quá no lại càng lo lắng hơn. Thực ra, nhu cầu cơ bản chỉ là sự sinh tồn thì bạn không phải cần nhiều đến thế. Ăn quá no chẳng những có hại cho cơ thế mà còn là sự lãng phí nếu xét từ góc độ để duy trì sự phát triển của loài người. Đừng cho rằng hoà bình ở Trung Đông chẳng liên quan gì tới bạn cả; nếu mọi người đều không đi bộ, đi xe đạp hoặc đi xe công mà luôn cho xe riêng là mục tiêu phấn đấu của mình, hoặc ra khỏi nhà là muốn đi máy bay thì dầu mỏ không bị thiếu mới là chuyện lạ và Trung Đông không xảy ra nhiều chuyện là điều khó tin được.
Thế giới động loạn như vậy phải bắt người giàu chịu trách nhiệm.
Cố hết sức theo đuổi sự giàu có, trên thực tế là có hại đối với mình và cũng là thiếu trách nhiệm đối với xã hội. Tiền đủ tiêu là được rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ bao nhiêu mới gọi là đủ?
Khi bạn chưa có cuốn sổ gửi tiền ở ngân hàng thì lí tưởng của bạn là ngoài chuyện ăn uống ra còn phải có một khoản tiết kiệm để mua một bộ quần áo thời trang hoặc vài quyển sách hay để đọc. Sau đó, số dư trong sổ tiết kiệm cần đạt tới bốn, năm hoặc sáu con số, tốt nhất là con số nhiều đến vô hạn. Có ti vi màu, tủ lạnh nhưng rồi lại muốn có ô tô; có cổ phiếu rồi nhưng lại muốn là người có tư cách pháp nhân. Thực ra, bạn hiểu rất rõ rằng tiền nhiều bao nhiêu cũng không đủ, bạn luôn cảm thấy rất bức bối, cảm thấy áp lực quá lớn.
Không phải là tiền quá ít mà là ham muốn mãi mãi không dừng lại! Ham muốn giống như đôi giày màu đỏ dùng khiêu vũ trong truyền thuyết, một khi đã xỏ vào và bị buộc chặt lại thì cứ phải nhảy cho đến chết mới thôi. Ham muốn của con người là vô hạn, trong thế giới vật chất này, muốn thỏa mãn niềm khát khao đó bạn chỉ còn cách lao vào kiếm tiền, kết quả là bạn đã biến thành nô lệ của đồng tiền, nó làm cho một số khát vọng giản đơn khác không còn đất sống. Đối với sinh mệnh mà nói, suy cho cùng cái gì là quan trọng nhất đây? Hoặc là chỉ khi bạn đã già rồi, sắp sửa tạm biệt thế giới này rồi, trái tim bạn như một cơn gió lật lại hồi ức của cuộc đời mới biết cái gì là thứ quý nhất trong cuộc đời.
Nói một cách thật nghiêm khắc, ngoài cái “đã đủ rồi ”, còn lại là dư thừa, bạn vẫn cố sức cho những cái dư thừa đó, chẳng để mắt tới những cái đẹp trong thế giới này, bỏ lỡ tình yêu, bỏ lỡ những cơ hội làm phong phú tâm linh của bạn thì bạn sẽ là kẻ thù của sinh mệnh, kẻ thù của hạnh phúc, bạn sẽ phạm tội với chính mình và với người thân của mình.
Cuộc sống giản đơn chính là hạnh phúc. Hãy bớt đi một chút những khao khát, để được tự do hơn một chút. Hãy sống cuộc sống của chính mình, không cần phải so sánh với người khác làm gì!
Khi còn nghèo, người ta lao vào kiếm tiền, kiếm được tiền rồi lại cố gắng ăn thịt, ăn đến béo lên lại cố gắng giảm béo. Phát tài thực ra là một quá trình lo lắng, ăn no rồi vẫn còn lo lắng, ăn quá no lại càng lo lắng hơn.