Đối với lứa tuổi học trò chúng em, khi nhắc tới làng quê thân yêu, không ai là không có ấn tượng về một loài cây nào đó. Riêng em, em lại thích cây khế.
Đó là một loài cây bình dị, mộc mạc nhưng để lại cho em nhiều kỉ niệm khó quên.
Không hiểu sao em lại yêu cây khế đến thế. Cứ mỗi lần về quê là em chạy ngay ra gốc cây để ngắm nhìn nó. Ilay có lẽ vì em và cây bằng tuồi nhau nên có quan hệ thân thiết đên vậy chăng?
Gốc cây không to lắm nhưng tán lá rất rộng. Dưới tán lá này, em nghịch rất nhiều trò. Cây khế tuy to như vậy mà hoa của nó bé nhỏ li ti. Những chùm hoa bám chặt vào thân cây như chẳng muốn rời. Vào mùa cây kết trái khi có cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa bé nhỏ lấm tấm như vẩy vàng rơi rơi làm em cảm thấy thích thú. Ông em bảo cánh hoa đang làm nhiệm vụ của mình cho quả khô được sinh ra. Trong nắng hè oi bức, những chùm khế trông như ngôi sao sáng trên bầu trời.
Từ bé, cây khế đã làm bạn của em. Ông em hay bế em ra gốc khế và nói rằng:
- Cháu ông lớn nhanh và gặt hái nhiều thành quả như cây khế đơm hoa kết trái này nhé!
Năm lớp Bốn là năm em về quê lâu nhất và năm đó, em trèo lên cây khế lấy quả nhưng không may gãy mất một cành. Em cảm thấy rất sợ vì đây là cây khế ông em yêu quý nhất. Thật may, ông đã không mắng em mà chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng:
- Lần sau cháu trèo lên cây phải cấn thận, không làm gãy cành vì cây khế nó cũng biết đau như con người ấy.
Em càng lớn lên, cây khế càng to, ông em ngày càng già yếu đi. Vào những ngày cuối cùng ông dắt tay em ra bèn cạnh gốc khế, dặn em phải chăm sóc cây khế như cái gì đó thân thiết với mình. Bây giờ đứng dưới gốc cây khế, em nhớ lại lời dạy của ông năm nào. Qua tán cây, em thấy nụ cười nhân từ hiền dịu của ông.
Cây khế không chỉ làm em nhớ đến quê hương mà cây khê còn là người bạn thân thiết, là sợi dây tình cảm giữa em và ông. Mỗi lần nhìn khế đậu quả em lại nhớ đến bao tình cảm thương yêu, trìu mến mà ông dành cho em. Cho thiên nhiên xung quanh.