Tối nay, gia đình tôi quây quần quanh bên bàn nước. Như thường lệ, bố hỏi tôi hôm nay có chuyện gì hay ở trường không, kể cho cả nhà nghe. Câu hỏi của bố làm tôi nhớ ra câu chuyện xảy ra lúc sáng ở lớp tôi.
Hôm nay, đến phiên tôi và Hương trực nhật. Khi tôi đến thì đã thấy Hương ở trong lớp. Nhìn thấy tôi, Hương lúng túng, vội cất một gói gì đó.
Hương không nói nên tôi cũng không hỏi. Trước khi vào tiết học thấy An ngồi khóc. Tôi hỏi, An vừa thúc thít khóc, vừa nói:
- Tớ đã làm mất tiền đóng học phí rồi. Híc, híc...
Nói xong, An lại khóc. Chúng tôi xúm lại an ủi nhưng An vẫn không nín. Bất chợt, tôi quay sang chỗ Hương, thấy nó cúi xuống, vẻ mặt bần thần. Tôi cảm thấy có điều khác lạ ở Hương. Bình thường, Hương đã đến bên An an ủi - tính Hương vẫn như thế.
Hai tiết học trôi qua. Đến giờ ra chơi, tôi ngồi lại với An. Hương mở cặp, lấy một gói nhỏ đưa cho An. Hương nói:
- Mình đã nhặt được số tiền này trong ngăn bàn của bạn.
An mừng rỡ reo lên:
- A! Đây rồi. Hôm qua mình chưa kịp nộp cho cô và để quên trong ngăn bàn. Cảm ơn Hương.
Dường như Hương cảm thấy xấu hổ khi nghe lời cám ơn của An.
Tan học, trên đường về, Hương tâm sự với tôi:
- Lúc đầu, mình không định trả cho Hương số tiền đó. Nhà mình không còn tiền để mua thuốc cho mẹ nữa. Nhưng rồi mình nghĩ: đó không phải là tiền của mình. Với lại, nếu mất số tiền đó thì thật tội nghiệp cho An.
Tôi hiểu nhà Hương rất nghèo, mẹ Hương đang nằm viện mấy tháng nay.
Nghe tôi kè lại câu chuyện, bố mẹ tôi rất cảm động. Bố nói với tôi:
- Hoàn cảnh của Hương đang rất khó khăn. Theo bố , các con nên giúp đỡ bạn. Các con có thể trích quỹ lớp hoặc mỗi người đóng góp một ít để giúp đỡ bạn. Mẹ cũng đồng ý với ý kiến của bố. Mẹ bảo: Nhà mình cũng không giàu có gì, nhưng con hãy cầm số tiền này để giúp Hương, gọi là của ít lòng nhiều.
Tôi hứa với bố, mẹ rằng sáng mai sẽ kể cho cá lớp nghe chuyện này để các bạn thông cảm và giúp đỡ Hương.