1. Tác giả
Vũ Trọng Phụng (1912-1939) quê ở Hưng Yèn. ông sống và viết văn tại Hà Nội. Sở trường về phóng sự, được các báo chí thời bấy giờ gọi là "Ông vua phóng sự đất Bắc".
Tác phẩm:
Phóng sự: "Cạm bẫy người" (1933); "Kỹ nghệ lấy Tây" (1934), "Cơm thầy cơm cô" (1936); "Lục xì" (1937), "Một huyện ăn Tết(1938), V. V..
6. Truyện ngắn: khoảng năm mười truyện ngắn.
7. Tiểu thuyết: "Giồng tố" (1936); "Số đỏ" (1936) \"Vỡ đê' (1936); "Làm dĩ' (1936); "Trúng số độc đắc" (1938); "Quý phái" (1938); v.v...
8. Kịch: "Không một tiếng vang" (1931)
Vũ Trọng Phụng có tài châm biếm đả kích cái xã hội thực dân phong kiến tư sản hết sức bất công, tàn bạo, thối nát... Ông đã sáng tạo ra những nhân vật điển hình bất hủ như Xuân Tóc Đỏ để chế giễu cái xã hội mà ông gọi là "khốn nạn”, "chó đẻ".
2. Xuất xứ
"Hạnh phúc của một tang gia ”, trích toàn bộ Chương XV tiểu thuyết "Số đỏ", một kiệt tác của Vũ Trọng Phụng, xuất bản năm 1936.
Tóm tắt chương “Hạnh phúc của một tang gia"
Sau ba ngày ngắc ngoái, cụ cố tổ hơn 80 tuổi chết thật. Cụ cố Hồng, vợ chồng Văn Minh, ông phán mọc sừng, cậu tú Tân, cô Tuyết... cả bọn con cháu đều vô cùng sung sướng. Người chết được quan trên khám qua loa đã khâm liệm, gần một ngày rồi mà chưa phát phục. Sau khi cụ bà đi thu xếp việc cưới chạy tang cho Tuyết không đi đến đâu, Văn Minh hứa sẽ tìm cách cho Tuyết lấy chồng một cách danh giá, thì cụ cố Hồng mới chịu cho phát phục. Bầy con cháu tưng bừng vui vẻ đi đưa giấy cáo phó, gọi phường kèn. thuê xe đám ma.
Bây giờ sáng hôm sau thì cất đám. Có hai tên cảnh sát Min Đơ, Min Toa được thuê giữ trật tự. Tuyết mặc bộ đỏ ngây thơ đi mời trầu. Đám ma tổ chức theo cả lối ta, lối Tàu. lối Tây . Có kiệu bất công, có lợn quay đi lọng, có đến ba trăm câu đối, vài ba trăm người đi đưa ma. Có lốc bốc xoảng, bu dích và nhiều vòng hoa. Khi đám ma đi được bốn phố, khi vợ chổng Tyết, bà Phó Đoan và mấy người nữa đang lào xào phê bình thái độ của Xuân thì bỗng có sáu chiếc xe, trên xe có Xuân Tóc Đỏ và có sư chùa Bà Banh xuất hiện, xe nào cũng che hai lọng. Hai vòng hoa đồ sộ, một của báo Gõ Mõ, một của Xuân len vào hàng đầu. Cậu tú Tân vội bấm máy. Cụ bà chạy lên, vô cùng sung sướng vì ông đốc tờ Xuân đã không giận mà lại giúp đáp phúng viếng đến thế, và đám ma như thế đã là danh giá nhất tất cả. Bọn quan khách, nhưng nam thanh nữ tú thì cười tình với nhau, bình phẩm nhau, chê bai nhau...
Lúc hạ huyệt, cậu tú Tân bắt bẻ từng người một để chụp ảnh. Ông Phán mọc sừng khóc to “Hứt!Hứt!Hứt“, rồi bí mật dúi vào tay Xuân Tóc Đỏ cái tờ giấy bạc 5 đồng gấp tư... Xuân Tóc Đỏ nắm tay lại cho mọi người khỏi nom thấy chuyện ấy.