Quân bước vào lớp, con mắt nghênh nghênh. Cô giới thiệu:
- Các em thân mến! Bạn đây tên là Huỳnh Trần Minh Quân. Bạn là học sinh giỏi cấp thành phố và còn là thủ khoa kì thi tốt nghiệp đấy! Bạn mới chuyển về, còn lạ lẫm, các em phải hết sức giúp đỡ bạn nghe chưa?
- Vâng ạ! - Cả lớp đồng thanh đáp.
Chợt mọi người lao xao hẳn lên:
- Nó đẹp trai ghê!
- Làm phách quá!
- Chắc là học giỏi lắm...
Quân không nói gì, lầm lì, tiến lại cô và hỏi: “Em sẽ ngồi bàn nào ạ?”.
- Xuân Hương, em sắp chỗ cho bạn mau!
- Vâng ạ! Quân, bạn sẽ ngồi bàn cuối dãy bốn vì chỉ còn chỗ đó là trông thôi. Chịu khó nha. À, bạn bị cận phải không? Ngồi ở đó thấy rõ không? Nói để tôi sắp xếp lại cho.
- Cám ơn! Không có gì, tôi chỉ cận nhẹ thôi!
Rồi Quân bước xuông chỗ ngồi của mình một cách lạnh lùng.
Xong xuôi, cô giáo Hoa lại tiếp tục giảng bài. Cô hỏi Quân:
- Em hãy cho biết hình dáng của Dế Mèn
- Thưa cô. Dế Mèn rất đẹp trai. Một số nét nổi bật là: đôi cánh thì dài xuông tận châm đuôi...
- Đúng. Bạn Quân mười điểm! Câu trả lời hoàn toàn chính xác!
Quân ngồi xuống. Đôi mắt hắn hẳn rõ từng nét mi dưới cặp mắt kính. Đôi mắt đượm vẻ u buồn. Phía trên Quân là Diệp Lan Anh. Nhỏ quay xuống:
- Được mười điểm luôn. Sướng nhé?
- Sướng gì? Bình thường thôi!
Nhỏ Diệp Lan Anh đành quay lên và lắc đầu. Thật hết biết, làm gì để hắn mở miệng cười nói vui vẻ đây? Thật nhức óc!
Ra chơi, hiếm khi thây Quân rời khỏi bàn. Chỉ khi nào cần “xả nước”, hắn mới rời khỏi ghế. Hương thắc mắc.
-Tại sao bạn lạnh lùng vậy?
Quân cười, để lộ hai lúm đồng tiền trên má và hàm răng trắng đều khít thay cho câu trả lời.
Một tháng sau, Quân đứng nhất lớp, vượt qua cả năm học sinh giỏi cũ. Cô khen hắn nức nở, làm cả lớp phát ghen lên. Thế mà vần chưa mua được nụ cười của Quân. Lúc này, cô chủ nhiệm mới hỏi một cách ân cần:
- Sao em vẫn không vui khi mình đứng nhất lớp?
- Vì đó là điều không còn có ý nghĩa nữa ạ!
- Sao lại không ý nghĩa?
Quân cúi đầu, không đáp. Phía cuối lớp, chỉ mình Quân hiu quạnh với sách, vở, bút, thước ngổn ngang.
Dường như Quân sống cô độc quen rồi.
- “Bốn mắt” này, em nói mọi người nghe nhé, tại sao em buồn? - Cô đến bên bàn, đặt nhẹ tay lên vai Quân. Bàn tay cô như mang một mối đồng cảm lớn.
- Thưa cô, bố mẹ em mới li dị ạ!
Mắt Quân đượm nước, giọng lí nhí.
- Thì ra là vậy! - Cả lớp xúm lại bàn cuối, luân phiên khuyên nhủ Quân. Hắn chỉ lặng im. Nhưng từ đó trở đi, dần dần Quân hết mặc cảm với hoàn cảnh của mình.
Quân trở nên hoạt bát, vui tươi, hay cười hơn. Nhưng sự mất mát của “bôn mắt” thì quả là không ai có thể bù đắp được, tội nghiệp hắn ghê!