Từ một tấm gương vượt khó học tốt trong tập thể (lớp, trường), hãy nêu những suy nghĩ của em về ý chí và nghị lực của những con người biết vượt lên hoàn cảnh

Giải nhất môn Toán cấp tỉnh thuộc về một học sinh lớp 9A của chúng tôi khiến cả trường xôn xao còn chúng tôi thì tự hào lắm. Chủ nhân của thành tích ấy - bạn Lê Thu Trang - cười rạng rỡ khi nhận được một lời khen tặng. Nhưng chúng tôi hiểu, đằng sau nụ cười ấy là một sự nỗ lực rất phi thường.

Khác với bạn bè, Trang sớm đã bị thiếu đi sự quan tâm chăm sóc của người cha. Bạn lớn lên nhờ đôi bàn tay chăm sóc của mẹ và ông bà ngoại. Ba mẹ Trang đã sống ly thân khi Trang còn quá nhỏ. Mẹ lại ốm yếu hay phát bệnh vào mỗi buổi chiều nắng gắt. Căn bệnh quái ác mà người ta gọi là "bệnh tâm thần" đeo đẳng mẹ khiến Trang có cha có mẹ nhưng đâu có được cái quyền vui chơi, được nô đùa, được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ.

Những tưởng với ngần ấy gian nan, tâm hồn nhỏ bé kia sẽ không còn đủ niềm tin để bước vào đời. Nhưng thật bất ngờ Trang đã vượt qua. Thiếu đi tình cảm của cha, sự mặc cảm về nỗi đau của mẹ, Trang dồn hết niềm khát khao vào tri thức mong muốn tìm trong sách vở một sự sẻ chia. Nhìn vào Trang tôi bỗng thấy rằng: cuộc đời nhiều lúc quá gian nan nhưng cuộc đời vẫn rất công bằng. Vượt lên trên số phận bằng lòng ham học hỏi, cô bạn nhỏ bé đã có được những thành công ban đầu chắp cánh cho những ước mơ để bay cao, bay xa hơn. Chín năm liền Trang đều đạt danh hiệụ học sinh giỏi toàn diện, đặc biệt trong các kỳ thi học sinh giỗi cấp tỉnh bạn đều đạt giải cao.

Ý chí và nghị lực cùng với lòng say mê tri thức là bàn đạp vững chắc, là cánh cửa dẫn đến thành công dù bước khởi đầu còn gian nan, trắc trở. Câu chuyện của Trang khiến tôi không khỏi xúc động và mong muôn được cảm thông, được chia sẻ với những gì mà Trang đã và đang phải trái qua. Mong rằng con đường thành công sẽ mở rộng hơn, lớn hơn đê đón chào những con người biết vượt khó, vượt khố và vượt lên trên số phận nữa. Trang như một tấm gương sáng đáng để cho mỗi chúng ta, những người luôn được chăm sóc và yêu thương noi theo. Nghĩ về chuyện của bạn, tôi lại nhớ đến câu nói của một nhà văn: "Ớ đời người này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy.

BÀI CÙNG NHÓM