Bài thi vừa qua, em được điểm tốt. Bà ngoại thưởng tiền. Em vội chạy đi mua cuốn “Đôrêmon” và thật bất ngờ em gặp ngay câu chuyện cảm động khiến cho em có nhiều suy nghĩ. Truyện kể rằng:
Một hôm Nôbita nhặt được con gấu bông trong kho đồ chơi cũ, cậu ta nhớ đến kỉ niệm đã từng gắn bó với con gâu ấy. Bỗng Nôbita sực nhớ đến bảo bối “Đôrêmon”. Nôbita muốn trở lại thời thơ ấu để được sống lại khung trời kỉ niệm lúc còn bé. Đôrêmon đã làm cậu ta vừa ý. Trở về vườn xưa, hai đứa gặp mẹ lúc còn trẻ. Mẹ thật là đẹp so với lúc này nhưng tính tình dường như vẫn thế? Mẹ giận quá đuổi hai đứa ra. Ra đến cửa Nôbita rất kinh ngạc gặp lại mình hồi nhỏ. Sau đó, gặp cả Chaien và Xêkô nữa. Cả khổ người Chaien và Xêkô kẻ mập thù lù, kẻ thì mỏ nhọn hoắt cũng không khác mấy so với bây giờ, đặc biệt là tính ưa gây gổ và lẻo mép đã thành một tính cách. Nôbita về nhà gặp bà cậu ấy đã chứng kiến Nôbita ngày còn bé đang hỗn hào đuổi bà ngoại vì không mua táo cho mình. Sự hỗn hào ấy đã khiến Nôbita và Đôrêmon bỏ đi. Nôbita được bà che chở khi mẹ tìm kiếm để đuổi ra đường vì ngỡ đây là thằng bé điên. Nôbita thấy bà ngồi khâu con gấu bông một cách thật tỉ mỉ. Cậu rất cảm động bởi tấm lòng yêu thương cháu của bà. Nôbita nói với bà những câu ăn năn biếu hiện tấm lòng thành thật của mình:
- Lúc còn nhỏ cháu hư đốn lắm phải không bà? Thật không ngờ bà không trách cháu mà còn nói cháu dễ thương.
Quả thật bà có tấm lòng nhân hậu sâu xa. Bà quên những lỗi lầm của cháu, bà chỉ nhớ những nét đáng yêu của cháu thôi!
Câu chuyện kết thức thật bất ngờ và cũng thật xúc động. Bà ôm cháu vào lòng, nói lên niềm mơ ước khao khát của mình. Bà muốn nhìn thấy cháu đi học, được cắp sách tung tăng đến trường. Bà cũng mong muốn trước khi nhắm mắt thấy bạn gái của Nôbita. Rõ ràng hạnh phúc lớn nhất của bà là được chăm sóc con cháu, hi sinh cho con cháu. Và vì thế mà chiều chuộng cháu từng quả táo, con gấu nhồi bông. Ngay cả khi mẹ Nôbita không nhận ra con mình thì chỉ có bà là nhận ra cháu. Điều mà khiến cho em cảm động nhất là lúc gần đất xa trời bà vẫn quan tâm đến tương lai của cháu. Chi tiết “con gấu nhồi bông” mà bà cặm cụi khâu trong quá khứ nhưng Nôbita lại quên lãng nó, ruồng rẫy nó. Đáng lẽ vật kỉ niệm ấy không được tốt, được đẹp, so với đồ chơi khác nhưng nó chứa đựng tấm lòng bà, chứa đựng một cái thời thơ ấu đầy lầm lỡ dại khờ thì nó phải được nâng niu, lưu giữ kĩ càng.
Qua câu chuyện này, em thấy bà đã dành cho Nôbita một tình thương vô tận. Bà rất yêu thương Nôbita. Bà lo cho cháu từng cái ăn, giấc ngủ. Mục đích truyện này khuyên ta rằng:
Phải đối xử với bà thật tốt, phải biết vâng lời và kính trọng bà để cho bà vui lòng. Từ nhỏ, ngoài sự nuôi dưỡng của cha mẹ, bà cũng là người gần gũi chăm sóc, quan tâm đến chúng ta nhiều nhất. Để không phải hối hận như Nôbita, em thấy ngay bây giờ lúc bà còn khỏe mạnh, em không được hỗn hào với bà...