Dựa vào văn bản truyện "Sự tích trầu cau", em hãy thay lời vua Hùng kể lại truyện đó.

Vừa rồi, ta cùng với mấy vị Lạc hầu, Lạc tướng đi thăm trăm họ. Trong chuyến đi này, ta biết được câu chuyên thật đáng thương tâm đồng thời cũng khiến ta nghĩ đến một tập tục mới dành riêng cho nhân dân trong nước.

Ở một làng nọ, có hai anh em nhà họ Cao, cha mẹ mất sớm. Họ giống nhau như hai giọt nước, tuổi cũng xấp xỉ nhau và thương yêu nhau rất mực. Thấy anh em họ Cao chăm chỉ, con gái nhà họ Lưu đem lòng yêu mến muốn kén chọn người anh làm chồng. Để phân biệt người nào là anh, người nào là em nên cô gái múc hai bát cháo mời hai anh em ăn nhưng chí để một đôi đũa. Người em mời anh dùng trước và cô xin được làm vợ người anh.

Khi có vợ rồi, người anh luôn chăm sóc thương yêu vợ. Vì vậy người em buồn tủi vì nghĩ rằng người anh không còn thương yêu mình nữa. Còn người anh vô tình không hiểu được em.

Một buổi chiều kia người em từ ngoài đồng trở về nhà, người vợ ngỡ là chồng mình nên chạy ra ôm chầm lấy người em. Cùng lúc ấy, người anh cũng vừa về đến. Hai người ai cũng bỡ ngỡ. Từ đó người anh lại càng lạnh nhạt với em hơn nữa. Càng cô đơn, người em càng buồn tủi nhiều hơn nên quyết định ra đi. Không biết phải đi về đâu, nên cứ nhìn hướng trước mặt mà người em đi tới mãi. Đi đến một dòng suối lớn chắn ngang, quá mệt mỏi, người em ngồi bên vệ đường rồi thiếp đi. Mưa nắng thời gian đã làm người em biến thành một tảng đá.

Người anh về nhà, không thấy em đâu, chợt hiểu ra bèn tất tả chạy tìm em. Hướng về phía rừng người anh đi mãi, đi sâu vào những con đường quanh co ngõ ngách. Cuối cùng, người anh cũng đến được dòng suối lớn. Thương nhớ em, chàng gục bên tảng đá mà khóc than cho đến lúc chết. Rồi người anh biến thành một cây cao vút thẳng tắp, không cành không nhánh.

Người vợ trông ngóng chồng về, nhưng chờ đợi mãi không thấy tăm hơi nên vội vã chạy đi tìm. Vừa đi, vừa gọi chồng tha thiết, nàng băng qua rừng rậm lội qua đèo cao, để rồi nàng tới bên dòng suối oan nghiệt ấy. Mệt lả, nàng ôm thân cây cao ấy rồi gục xuống. Cứ thế nàng thiếp đi hết ngày này sang ngày khác và rồi thân xác nàng hóa thành một cây dây leo quấn quanh lên cây cao ấy.

Nhìn tảng đá, cây cau và dây leo bỗng ta thấy xúc động vô cùng. Quả thật tình cảm anh em, vợ chồng thắm thiết không thể tách rời họ ra được nữa rồi. Ta liền bảo hái thử một lá nhỏ của dây leo, một quả nho nhỏ của cây mọc thẳng, rồi cả hai được ta nhai nhuyễn thấy có mùi thơm cay nồng. Một điều rất lạ kì khi ta nhổ nước xanh ấy xuống tảng đá thì màu xanh lại chuyển sang màu đỏ rất đẹp. Ta nghĩ ra cách hòa hợp ba thứ ấy lại nên cho dân vùng đó nung đá thành vôi và hái lá xanh cùng những quả nho nhỏ kia để tạo nền một tập tục mới: tục ăn trầu.

Đây là câu chuyện để nhắc nhở mọi người nhớ mãi tấm gương tốt về tình anh em, nghĩa vợ chồng. Do vậy, tập tục này được phổ biến rộng rãi trong dịp lễ hỏi cưới xin là vậy.

BÀI CÙNG NHÓM