Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Tự Thoại Trong Đêm
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tôi đau đớn rạch vào thời gian gạch nối giữa quá khứ và hiện tại. Tôi từ biệt một phần quí báu của của tuổi trẻ. Tôi bỏ đằng sau những chặng đường đã qua. Con đường gập gềnh khúc khuỷu trước mặt sẽ dẫn đến hạnh phúc hay lại là những ngộ nhận, hoài vọng hão huyền? Đêm dài. Đêm huyễn hoặc. Đêm thâm u. Đêm mênh mông diệu vợi. Đêm khai sinh ta trên trang giấy ố vàng quăn góc. Đêm bừng sáng ảo tưởng dẫn ta ngược dòng ký ức. Đêm, ta lại bên em. Hư ảnh | Tự Thoại Trong Đêm Trương Thái Du Tự Thoại Trong Đêm Tác giả Trương Thái Du Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 30-0ctober-2012 Tôi đau đớn rạch vào thời gian gạch nối giữa quá khứ và hiện tại. Tôi từ biệt một phần quí báu của của tuổi trẻ. Tôi bỏ đằng sau những chặng đường đã qua. Con đường gập gềnh khúc khuỷu trước mặt sẽ dẫn đế n hạnh phúc hay lại là những ngộ nhận hoài vọng hão huyền Đêm dài. Đêm huyễn hoặc. Đêm thâm u. Đêm mênh mông diệu vợi. Đêm khai sinh ta trên trang giấy ố vàng quăn góc. Đêm bừng sáng ảo tưởng dẫn ta ngược dòng ký ức. Đêm ta lại bên em. Hư ảnh. Mù mờ. Ngày ấy bây giờ có thể gọi là ngày xưa được rồi. Chữ xưa sao mà buồn thế Nó dội vào lòng ta thấm tận từng tế bào. Bỏng rát. Nó xa vời như được gửi tới từ vô biên. Tích tắc . tích tắc. Cộng thêm vào giờ G vài cái tích tắc thì hai chiế vé tàu của tôi và em sẽ ở hai toa khác nhau hay chí ít cũng là hai ghế đối lưng với nhau. Tích tắc.tích tắc. Lật ngược đồng hồ lên xem nào. A Ta bồng bềnh ta ngược thời gian ta bay. Chiếc bóng bay bay lên trời. Cục sắt rơi xuống đất. Kìa ta có bay đâu mà cũng chẳng rơi. Ta bị hút. Hút về em. Mưa cuối xuân. Mưa phùn. Rí rắc. Mưa nhỏ giọt tái tê. Ta hòa mình trong mưa. Lạnh nóng ấm mát không thể xác định. Ta lẫn lộn mình với cơn mưa. Gió nép vào cành lá. Mầm xanh trở dậy. Ta nép vào ai Ngòi bút chuyển mực. Những nét vẽ nguệch ngoạc vô tình. Ô hay tóc em. Tóc em dài. Mắt em. Môi em. Khuôn ngực. Hình hài. Không Không thể như vậy. Xoạt. Mảnh giấy vụn thoát khỏi tay. Đừng mưa lạnh. em nhòa dần tả tơi. Bốn bức tường ẩm mốc đang mọc chân. Bốn bức tường bước đế n gần tôi. Một hai. Ôi Căn phòng bé dần và biế mất Chiế giường bộ bàn ghế tồi tàn ọp ẹp thoắt đổ sụp. Một đống bụi mọt không hơn không kém. Cây đàn ghi ta đâu À thì ra nó đang lơ lửng giữa không trung. Dây đứt hết rồi. Nào cho ta đánh đu vào mi nhé. Thế mà hay. Chẳng còn buổi sáng chủ nhật em bước vào căn phòng ấm cúng mùa đông. Chẳng còn những dây đàn rung lên đưa em về mùa thu xa vắng. Chẳng còn .