Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Người đàn bà đợi bình minh
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Cái ngày mà tôi mong đợi rồi cũng đến. Tòa án hẹn đúng 8 giờ sáng mai tôi phải có mặt tại ngã tư Ông Ích Khiêm - Lạc Long Quân. Tôi khoanh tròn bằng mực đỏ: thứ 4 - ngày 08 - tháng 06. .Nhưng tôi chơi vơi lắm 30 năm chung sống. 30 năm tôi bị đày đọa, phản bội. Nhưng cũng chính người đàn ông ấy đã cho tôi được làm mẹ của những đứa con ngoan. Tôi không tưởng tượng được người đàn ông chung sống với tôi suốt 30 năm bỗng trở nên xa lạ chỉ. | Người đàn bà đợi bình minh. Truyện của người đàn bà có gương mặt giống hệt nữ tỉ phú người Hồng Kông Cái ngày mà tôi mong đợi rồi cũng đến. Tòa án hẹn đúng 8 giờ sáng mai tôi phải có mặt tại ngã tư Ông Ích Khiêm - Lạc Long Quân. Tôi khoanh tròn bằng mực đỏ thứ 4 - ngày 08 - tháng 06. Nhưng tôi chơi vơi lắm. 30 năm chung sống. 30 năm tôi bị đày đọa phản bội. Nhưng cũng chính người đàn ông ấy đã cho tôi được làm mẹ của những đứa con ngoan. Tôi không tưởng tượng được người đàn ông chung sống với tôi suốt 30 năm bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Cả tôi và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng tôi từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật gần gũi. Đã bao lần tôi cùng đường bế tắc trong đời sống vợ chồng với anh tôi cũng chỉ nghĩ đến việc phóng xe ra bờ sông Sài Gòn và nghĩ đến việc để kết thúc tất cả tốt nhất là lao đầu xuống chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc ngồi viết tay tờ giấy li hôn rồi sáng sớm hôm sau rụt rè đến tòa án để gửi. Li hôn Tôi giữ lại cho mình chút liêm sỉ còn sót lại cuối cùng của mình sau khi lòng tự trọng đã bị anh chà đạp dẫm lên và không ngừng khạc nhổ . Bây giờ thì tôi mới thấm một điều cái gì khó nhọc vất vả mới đạt được thì người ta mới coi trọng mới giữ gìn nâng niu nó như một báu vật. Còn quá dễ dàng đạt được thì kể cả là một thoi vàng nghìn lạng cũng trở nên vớ vẩn và tầm thường. Tôi nhắn tin cho người đàn ông - mà tôi gọi là chồng Cũng nên đi bên nhau một chút trước khi ra tòa chồng nhỉ . Cuối tin nhắn tôi bấm thêm chồng yêu Anh gọi - Em đang ở đâu - Ở cơ quan. - Anh đón em nhé - Cũng được. Tôi mượn bạn cây son thoa nhẹ lên vành môi ngắm đi ngắm lại trong gương tạm hài lòng rồi bước ra cửa. Hồi hộp. mong chò.như lần đầu hẹn hò. Tôi chẳng biết là nên buồn hay nên vui. Tôi đứng tựa lưng vào trụ cổng trước cơ quan mắt ngó nhìn ngưòi qua lại. Gã đàn ông dừng xe trước mặt tôi. Tươi tỉnh hớn hở tôi chạy đến leo lên sau xe ngưòi đàn ông ngồi. Tôi chợt thấy con tim xao xuyến. Nhưng chỉ một thoáng qua. Cảm xúc đó biến thật nhanh thay .