Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Tài liệu tham khảo: Cánh đồng bất tận, nhìn từ mô hình tự sự và ngôn ngữ trần thuật

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Có lẽ do khuôn khổ truyện ngắn và sự lựa chọn cốt truyện tâm lý đã khiến tác giả xoáy sâu vào cảm nhận của nhân vật ở bình diện này. Không trôi theo những thay đổi không gian mà bám đuổi vào mạch cảm xúc và suy tưởng của nhân vật, thời gian trong tác phẩm là sự đột hiện của những mảng ký ức chắp nối, rời rạc. | Cánh đồng bất tận nhìn từ mô hình tự sự và ngôn ngữ trần thuật Có lẽ do khuôn khổ truyện ngắn và sự lựa chọn cốt truyện tâm lý đã khiến tác giả xoáy sâu vào cảm nhận của nhân vật ở bình diện này. Không trôi theo những thay đổi không gian mà bám đuổi vào mạch cảm xúc và suy tưởng của nhân vật thời gian trong tác phẩm là sự đột hiện của những mảng ký ức chắp nối rời rạc. Những mảng đời những số phận những kỷ niệm. đồng hiện đứt nối làm cho thời gian nhòe đi tính biên niên nên không khí truyện bị kéo căng ra ngột ngạt bức bối. Điều đó làm cho sự ý thức về số phận thân phận con người giằng xé hơn day dứt và đau đớn hơn. Trong tác phẩm cuộc đời ba cha con nuôi vịt chạy đồng thì lưu lạc là quá rõ rồi. Nhưng hơn thế tất cả những con người trong truyện đều chịu những kiếp sống lưu lạc mỗi người chỉ dạt vào câu chuyện một chốc lát nhiệt thành thể hiện khát vọng sống mạnh mẽ bằng sự chấp nhận và đánh đổi rồi lại dạt trôi đến một phương trời khác. Chỉ một chút đó thôi họ cũng kịp vẽ lên trong hình dung người đọc một vấn đề nhân sinh nhức nhối. Cánh đồng bất tận thu hút người đọc chính là nhờ cái cốt truyện này. Truyện ngắn như một chuỗi dài những phiến đoạn tâm lí. Ở đó cứ le lói những khát khao được sống một cuộc sống đời thường được gặp người quen cũ nhưng dù họ có đánh đổi có cá cược bằng tất cả những gì họ có thì họ vẫn bị trơ ra gạt ra và trở thành những nỗi cô đơn bất tận . Mỗi phiến đoạn là một sân ga ghi dấu nỗi xót xa tê tái mà con tàu thời gian chỉ dừng đủ cho một thân phận tấp vào trong tấp tểnh hi vọng để rồi khi vừa kịp nhận ra đó không phải là bến đợi thì tàu đã lăn bánh con đường quay về bị bịt kín là một thoáng chốc bàng hoàng sực tỉnh trong khát vọng được hòa vào cuộc sống bình thường rồi cứ lịm dần lịm dần đến tê liệt cả bản năng và khát vọng người. Nhưng số phận dù có tủi cực đến đâu thì cái khát vọng ấy vẫn không bị tuyệt diệt nó chỉ khuất lặn đâu đấy nơi đáy sâu tâm hồn đã bị cái xấu và cái ác đày đọa đến hoang lạnh. Còn gì nhân sinh hơn sự đón nhận đến .