Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Hoàng Đức Lương - Quan niệm thi học và thơ

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Sự hấp dẫn của cảnh núi non và cảnh Phật đã khiến tác giả ngậm ngùi cho thân phận làm quan của mình. Thế kỷ XV, nho đã lấn Phật, nho đã nguyên tôn. Phật đã lui về với chốn nguyên thủy sơn khê, thôn dã, lui về đúng chỗ; nhưng rõ là Phật vẫn có vị trí nhất định trong tâm tưởng nho sĩ. | Hoàng Đức Lương - Quan niệm thi học và thơ Sự hấp dẫn của cảnh núi non và cảnh Phật đã khiến tác giả ngậm ngùi cho thân phận làm quan của mình. Thế kỷ XV nho đã lấn Phật nho đã nguyên tôn. Phật đã lui về với chốn nguyên thủy sơn khê thôn dã lui về đúng chỗ nhưng rõ là Phật vẫn có vị trí nhất định trong tâm tưởng nho sĩ. Cửa Phật cho cảm giác bình ổn thanh thản còn chốn quan trường thì bấp bênh vô định. Biết thế nhưng khó lòng từ bỏ thân phận mình và càng dấn vào hoạn lộ thì càng muốn rũ áo quay về. Thế nên khi Đề Hoài Âm miếu Đề miếu Hoài Âm tác giả viết Hạng Vương bất dụng ninh phi mệnh Hán Tổ thi ân khởi thị tâm. Tảo thức công danh phi thiện địa Chỉ ưng thùy điếu lão Hoài Âm. Hạng Vương không dùng đâu vì không mệnh Hán Cao Tổ thi ân há phải là tâm. Nếu sớm biết công danh chẳng phải là nơi đất lành Thì chỉ được mong rủ cần câu đến già ở đất Hoài Âm Lời bình luận coi công danh là phi thiện địa đã bộc lộ tất cả nỗi lòng và bầu tâm sự. Cho nên cũng giống như Đàm Văn Lễ thơ Hoàng Đức Lương lúc nào cũng mang đậm dấu ấn tâm trạng rất riêng. Có lúc nhà thơ Tự trào Tự cười mình Tính tích thù kham tiếu Ngâm đa diệc bất công. Dạ thâm tài đắc cú Mãnh khởi cấp hô đồng. Buồn cười cho tính ngông của mình Cứ ngâm nga nhiều cũng chẳng nên công phu. Có lúc tận đêm khuya mới nghĩ được một câu Đã vùng dậy gọi ầm trẻ nhỏ lấy bút nghiên 6 Nhưng sự hồn nhiên phác thực đó chỉ là thoáng qua còn cái lắng đọng cái chất chứa luôn luôn là nỗi sầu buồn dai dẳng. Tác giả nói nỗi ly biệt Phàm viễn thượng hồi đầu Đạm quang yên chử lãnh. Giang thượng đối bi quy Vãn đạp cô hồng ảnh. Khứ ý tùy nhạn đoạn Ly tình trục thủy lưu. Thu giang tống biệt Cánh buồm đã xa vẫn còn cố nhón chân ngoái đầu Chỉ thấy một màu nước bạc sóng khói bãi bờ heo lạnh. Trên sông ôm nỗi sầu bi quay về Bóng chim hồng lẻ loi vẫy đạp trong bóng chiều tà. Ý người đi theo cánh nhạn dứt dần Tình ly biệt trôi theo dòng nước chảy. Tiễn biệt trên sông mùa thu Rồi khi gặp cảnh mưa gió

TÀI LIỆU LIÊN QUAN