Văn tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm: Vó bè

Trong những loại dụng cụ, đồ nghề đế kiếm cá của vùng sông nước, vó bè là một "loại hình", hay nói cho đúng hơn: một phương tiện cồng kềnh, đơn giản, thầm lặng, biệt lập một cách độc đáo. Với tính chất nặng nề của bè tre, của bộ khung cần vó, gọng vó kềnh càng như một nhịp cầu "bọ ngựa" bắc chênh vênh trong không khí để cho người kéo vó bè chơi bập bềnh một mình. Đó là chưa kể đến lều vó, chiếu giường, nồi niêu, bát đĩa, ấm chén, điếu cày trang bị cho chủ nhân kéo vó như là một hộ cá nhân.Ngoài ra còn phải có một chiếc thuyền con để mắc vó, đổ cá ở cái giỏ buộc dưới rốn vó. Một cái bè cũng không thể thiếu chiếc mỏ neo, xích sắt, cầy, cọc và mấy con sào để chống, đẩy khi cần thiết. Và để tạo lực bẫy dễ dàng cho người kéo đuôi cần vó, người ta còn phải đeo dăm hòn đá ở đuôi cần vó, mỗi hòn nặng khoảng trên dưới chục cân. Đó là những vật đốì trọng giữ cho bộ khung cần được định vị, đồng thời giúp sức cho người kéo vó nâng lên, đặt xuống nhẹ nhàng.

Chủ nhân của một bè vó có thế đó là một cặp vợ chồng còn son trẻ. Họ mới được cha mẹ cho ra ở riêng, chưa có tài sản, vôn liếng gì đáng kể, cũng như công việc làm ăn chưa ổn định ở trên bờ. Cái túp lều ở đuôi cái bè vó có thế có đủ sức chứa cho hai người. Sáng sáng người chồng đổ cá ở trong chiếc giỏ ra cho vợ đi chợ. Anh chồng ở dưới bè, thỉnh thoảng lại kéo một mẻ vó. Song anh nhảy lên bờ sông đi loanh quanh trên bờ hái nắm rau dền rau muôi hoặc rau sam, rau má gì đó. Rồi lại xuông bè kéo tiếp mẻ vó, rít điếu thuôc lào đợi vợ về chợ. Người vợ đi bán cá về. Họ trò chuyện với nhau về buổi chợ bán nhanh, bán chậm, gặp ngày cá đắt, cá rẻ gì đó. Chị vợ đổ những đồng tiền giấy lẻ bị vo viên, bóp méo ở trong bị ra còn tanh tanh mùi cá. Anh chồng cười lên với cút rượu của người vợ dúi vào tay cùng với gói thuốc lào. Họ muôn có niêu canh ngọt thì đã có những con tôm nằm trong giỏ ở rốn vó kia. Cái bếp khoét trên bờ sông với ba viên đá làm đầu rau đang chờ tay người vợ cho vào nắm củi rều, nhen lửa cho làn khói tỏa men bờ sông... cho mâm cơm của đôi vợ chồng nghèo son trẻ còn thiếu thôn nhiều mặt kia thơm mùi cá nướng, khiến Hà Bá cũng vui lây thèm cảnh cõi người...

BÀI CÙNG NHÓM