Cứ mỗi khi nghĩ đến lần cắm trại ấy, là tôi lại cảm thấy lấp lánh những vì sao và những nụ cười bè bạn.
Tôi còn nhớ rõ sáng hôm đó, chúng tôi rủ nhau đi từ rất sớm. Những khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt sôi nổi, chúng tôi kéo nhau đến nhà Văn hóa Thiếu nhi thành phố. Kia rồi, một nơi rạng rỡ cờ hoa.
Khai mạc trại long trọng nhưng nhanh gọn. Từng nhóm, từng nhóm bắt tay ngay vào dựng lều - công việc ấy hấp dẫn nhất. Mặc cho nắng gắt, mồ hôi tuôn, các bạn chạy đi chạy lại như con thoi, cười đùa như pháo nổ. Trong chốc lát, lều được mọc lên như nấm. Chúng tôi chạy quanh ngắm lều, chui vào trong đua nhau trang trí. Ai cũng “mình thấy như thế này” hoặc “phải sửa chỗ ấy”, người nào cũng muốn có sự đóng góp của mình.
Nghỉ ngơi một lát, ai nấy lại xúm nhau vào nấu ăn. Một bữa nấu phải đun bằng củi, phải xách nước, lo tránh gió lùa, đối diện với “mặt trời cười...” thật là vất vả. Khói mù mịt, mùi thức ăn thơm lừng, tiếng cơm sôi sùng sục, mặt mày người nào cũng đỏ lự, nhễ nhại nhưng vẫn cười vui thích thú. Sau mấy tiếng đồng hồ chịu khói, chịu nóng, mâm cơm đầy công phu được dọn vào giữa khoang lều. Chúng tôi ít ai nghĩ đến cuộc thi. Chúng tôi chỉ cần tin với chính mình: ta đã làm được, tất cả ngồi bên nhau vừa râm ran cười nói, vừa chén ngon lành - ngon chưa từng thấy...
Thời gian trôi nhanh quá. Vừa dọn dẹp mâm bát xong thì chiều đã đến. Chẳng thiết nghỉ ngơi, chúng tôi vội vàng chuẩn bị đêm lửa trại.
Ngọn lửa đêm ấy rất đẹp. Tình bạn của chúng tôi đã cùng đêm lửa trại ấy, gắn bó với nhau trong mỗi bài ca, mẩu chuyện quanh ngọn lửa bập bùng. Quây quần thành vòng tròn, tôi cùng các bạn xiết chặt tay nhau, cảm thấy đêm nay thật là một đêm của tình bạn. Bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, mà vẫn thấy sao mà ngắn thế. về khuya, nằm trong lều tôi mơ thấy cơ man nào là sao, là hoa, cả những ngọn lửa rực rỡ...
Sớm tinh mơ hôm sau chúng tôi nhanh nhẹn xếp gọn lều và bước vào ngày vui chơi thứ hai. Mới qua một ngày, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi rất thân nhau, hiểu nhau nhiều hơn trước. Trò chơi đầu tiên là đi xe đạp chậm. Xen lẫn cảm giác hồi hộp và niềm thán phục, tôi vui cùng người thắng cuộc, vui với không khí hồ hởi bạn bè hôm nay. Tiếp đến là một trò chơi lớn: lên đường tới Thảo Cầm viên để tìm anh phụ trách, ai đến trước, tìm thấy trước sẽ được giải. Đạp xe xa, mệt nhoài, nhưng ai nấy hăm hở trổ tài của mình. Chạy hết chuồng thú này lách vào chuồng thú khác, men theo bờ suối nhỏ vượt qua cầu... Thấy anh phụ trách ngồi nấp sau lùm cây, cả đội tôi reo hò lao tới. Các đội khác cũng vội vã chạy đến bên anh. Chúng tôi nhìn nhau hả hê, cười rộ lên, quên cả phần thưởng trên tay anh phụ trách.
Kéo nhau về trại, chuyện trò càng sôi nổi hơn lúc đi, thời gian cứ vùn vụt. Đến trại rồi! Chỉ còn bữa ăn chung này nữa là chúng tôi sẽ xa nhau, phải xa nhau rồi.
Cọc và lều hạ xuống. Tôi cảm thấy quang cảnh trống vắng hẳn đi, và mọi vật xung quanh sao đầy lưu luyến, chúng tôi chẳng cười nói nữa, xếp hàng ngay ngắn bên nhau vào lễ bế mạc.
Dẫu sao, đã đến lúc về nhà, chắc là bố mẹ mong lắm đây. Tự nhiên tôi thấy cứ luyến tiếc thế nào...