Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Đồng Làng
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Truông tre buổi xế trưa gió hiu nhẹ như chiếc quạt to phẩy mát cho các bà ngồi túm lại hóng mát, làm những chuyện vặt. Nhưng hơn hết là cái cớ để dòm ngó vào đời tư kẻ khác như một trò giải trí không mất tiền. Đám phụ nữ đó trên dưới bốn mươi đâu chừng bảy tám người. Trước, họ là những nông dân rặt. Nay thì cái “mác” nông dân của họ đã thực sự lùi sâu vào quá khứ. | T Ầ TA Đông Làng Nguyễn Lệ Uyên Truông tre buổi xế trưa gió hiu nhẹ như chiếc quạt to phẩy mát cho các bà ngồi túm lại hóng mát làm những chuyện vặt. Nhưng hơn hết là cái cớ để dòm ngó vào đời tư kẻ khác như một trò giải trí không mất tiền. Đám phụ nữ đó trên dưới bốn mươi đâu chừng bảy tám người. Trước họ là những nông dân rặt. Nay thì cái mác nông dân của họ đã thực sự lùi sâu vào quá khứ. Họ đã được tách bỏ bao nỗi nhọc nhằn ra khỏi cuộc đời. Những thửa ruộng sình không còn chỗ gieo sạ cây lúa không nơi đào ao nuôi tôm cá mà là những nhà máy sừng sững cao ngất đè tất cả quá khứ khốn khổ bên dưới những ống tròn xịt khói nhuộm đen cả xóm làng. Những cột khói ấy đang từ từ giải phóng họ. Và những con người ấy đang trở thành những kẻ nhàn hạ ngay chính trên mẩu ruộng nhỏ giờ nhô cao hơn nền đình làng. Món tiền được đền bù là khúc rẽ cuộc đời của làng Nam Thổ nằm kẹp giữa khúc sông rộng và quốc lộ chạy xuôi theo hướng bắc-nam. Có lúc Chẻo đứng soi mặt mình trước tấm gương to bằng cuốn vở học trò móc trên cột gỗ góc nhà và bổng khám phá ra rằng da mặt mình giờ mịn màng trắng trẻo hơn. Những sợi lông tơ phơn phớt nhuốm đôi gò má ửng hồng khác với mấy tháng trước khi hai chân cô còn thọc sâu dưới đồng ruộng sình chìa mặt hứng những ngọn gió nam khô khốc táp cháy da những sợi roi mưa theo gió mùa đông bắc cứa quất buốt mặt mũi tay chân. Bất giác cô đưa mu bàn tay cọ lên má. Một cảm giác nhột nhạt gây gây rung lên. Bàn tay tự rơi xuống cổ. Chiếc cổ dài và trắng. Nhưng chiếc cổ ấy có vẻ như không chịu đựng nổi những cái cọ vuốt nhẹ của đôi tay làm cho khuôn mặt cô lúc nghiêng bên này nghiêng bên kia trước tấm gương soi. Cuối cùng bàn tay của chính cô thả xuống ngực. Bộ ngực phập phồng qua lần vải dày sắp nhảy ra ngoài với đôi tay. Chẻo đỏ mặt buông tay quay đi chỗ khác. Chẻo không còn thấy khuôn mặt mình nhảy múa trong gương soi. Sự tách đôi đột ngột che khuất cái nhìn nhưng có sức hút khuấy trộn để cô trộm nghĩ về nhan sắc mình Nó cũng dễ coi. Nó không đến nỗi nào. Nó .