Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Lẽ ra anh nên trả em nhiều hơn
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tác giả : Gào Thể loại : Tình cảm, bi Đây là một câu chuyện đã lấy đi rất nhiều nước mắt của mình. Có thể nhiều bạn đã đọc rồi nhưng mình vẫn muốn đăng lên cho mọi người xem. Mình có rất nhiều cảm xúc muốn chia sẻ khi đọc câu chuyện này nhưng mình | Lẽ ra anh nên trả em nhiều hơn Tác giả Gào Thể loại Tình cảm bi Đây là một câu chuyện đã lấy đi rất nhiều nước mắt của mình. Có thể nhiều bạn đã đọc rồi nhưng mình vẫn muốn đăng lên cho mọi người xem. Mình có rất nhiều cảm xúc muốn chia sẻ khi đọc câu chuyện này nhưng mình nghĩ tốt nhất là nên để các bạn tự cảm nhận về số phận của những con người bị coi là dơ bấn trong xã hôi. Mỗi con đ.ĩ đều có một lý do vào nghề của riêng mình. Một lý do để khóc lóc van xin và nài nỉ mỗi khi sa cơ lỡ bước. Một lý do có thật hoặc một lý do ảo nào đó. Đối với nó làm đ.ĩ đơn giản chỉ vì tiền. Nó cần tiền và nó biết khó có cái nghề nào cho nó đủ số tiền nó cần như nghề này. Nó coi nó là 1 nghề và nó ko hề xấu hổ về cái nghề mình đang làm. Nhưng. lý do của nó lại là. Gia đình nó có truyền thống như vậy Mẹ nó sinh nó ra mà thậm chí bà còn ko biết nó là sản phấm của lần quan hệ với người đàn ông nào. Sinh ra như một sai lầm nghề nghiệp sau khi sinh nó ra mẹ nó ko còn sinh nở được nữa. nêu đối với những người phụ nữ khác thì đó là một sự đau xót nhưng với mẹ nó thì là một niềm vui. Một mình nó bà ta đã quá đủ ngán ngấm rồi. Nó lớn lên trong sự thiếu thốn. thiếu cả tình cảm của mẹ và cả vật chất. Nhưng xui xẻo thay. nó vẫn xinh đẹp. Nó ko xấu xí. Đàn bà có vốn tự có. để bán trinh tiết thể xác đàn bà đẹp lại có càng nhiều thứ để mài mòn. Nó chưa từng yêu 20 tuổi chưa từng hiểu yêu một thằng đàn ông sẽ có mùi vị gì Hay tất cả chỉ là mùi thể xác hoà lẫn trong cái vị mặn mồ hôi nơi đầu lưỡi mỗi khi quan hệ để được trả tiền. Học hành ko đến nơi đến chốn 15 tuổi đã bỏ học và làm nghề cùng với mẹ. Nó chẳng thể cho mình một cái nghiệp để kiếm tiền dễ hơn Vậy là nó chấp nhận cuộc sống như một dòng sông phang lặng chảy xuôi chiều. 5 năm trôi qua có đủ để một con đ.ĩ an phận phải chấp nhận số phận hay bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình. Người ta tự hào khi kế thừa một truyền thống còn nó . có nên đau xót khi phải đi theo một lối mòn. Con người có những lựa chọn và nó biết cái nghề nó đang làm ko phải