Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Ký Ức

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Tập thơ viết tặng anh thuở ấy Mực vẫn xanh màu hay đã phai? Ngồi đây góp nhặt từng kỷ niệm, tôi nghe lòng mình bàng hoàng như vừa qua một cơn mơ. Bức tượng pha lê “thằng say rượu” của anh vẫn còn đây, nó muôn đời ngồi đây, trên bàn học của tôi: vẫn cô đơn, vẫn lặng lẽ, vẫn phân trần, vẫn như con người muôn đời cố hữu của anh, thế mà | Tập thơ viết tặng anh thuở ấy Mực vẫn xanh màu hay đã phai Ngồi đây góp nhặt từng kỷ niệm tôi nghe lòng mình bàng hoàng như vừa qua một cơn mơ. Bức tượng pha lê thằng say rượu của anh vẫn còn đây nó muôn đời ngồi đây trên bàn học của tôi vẫn cô đơn vẫn lặng lẽ vẫn phân trần vẫn như con người muôn đời cố hữu của anh thế mà . tôi không đủ sức dang đôi tay mình níu anh quay trở lại. Còn anh có khi nào anh tìm lại khoảng trời ngày xưa khoảng trời kỷ niệm có anh có tôi. Có một người lớn thích đọc thơ và một con bé thích làm thơ. Những vần thơ những bài thơ nghịch ngợm ngộ nghĩnh bình dị như tâm hồn non nớt của tôi ngày ấy. Tập thơ tôi viết tặng cho anh thuở ấy đã bao lần rất nhiều lần tôi muốn hỏi anh có còn nâng niu trân trọng gói ghém nó vào tận đáy lòng mình anh có còn lật ra xem và cười thật tươi sau những bề bộn công việc thường nhật Như cái thuở ấy - thuở có tôi bên anh . Tôi đã từng bảo sẽ không làm thơ nữa nếu một ngày không có anh bên cạnh bởi vì những vần thơ tôi viết lúc ấy sẽ trở thành vô nghĩa. Thế mà tôi vẫn cứ làm thơ dầu biết rằng mình đã thật sự cách xa anh. Những bài thơ ngày ấy vô tư dễ thương những bài thơ ngày nay già dặn ẩn chứa một cái tôi đơn độc nghẹn ngào một nỗi đau thầm kính. Tôi chẳng cho ai đọc như một cách giữ lời hứa với anh - thơ tôi viết là chỉ dành riêng cho anh. - dù đã chia tay. Có lần một người bạn hỏi tôi Sao lại phải chia tay thương nhau đến thế. Tôi cười chẳng biết giải thích thế nào. Đó là những điều mơ hồ không lý giải được chỉ có những người trong cuộc mới có thể hiểu và cũng chỉ có những người trong cuộc mới có thể bằng lòng với sự chia tay ấy. Chia tay Chẳng biết anh thế nào còn tôi - luôn mang trong mình cảm giác trốn tránh một cái gì đó mà mình cũng chẳng rõ nữa. Khoảng cách Nếu nó chỉ là một dấu gạch ngang thật ngắn thì đó là dấu chuyển tiếp gắn bó hai tâm hồn với nhau nhưng ta chỉ cần kéo cái gạch ngang ấy dài thêm chút nữa nó sẽ trở thành một đoạn đường ngăn cách xa gần như vô định mà cả hai đều không đủ sứ níu kéo. Như

TÀI LIỆU LIÊN QUAN