Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Chị Yên

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Chính tên chị là An. Mẹ tôi gọi tránh ra là Yên. Yên là con nuôi mẹ tôi, nuôi để thay cho người nhà, để có ai hỏi thì bảo: nó là con nuôi tôi. Mẹ tôi thường kể lại rằng mua chị ta với cái giá hai quan tiền vào một năm lụt lội, đói kém. Yên như biết phận mình là con nuôi, nên không bao giờ lên mặt với tôi hết. | Chị Yên Sưu Tầm Chị Yên Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 17-October-2012 Chính tên chị là An. Mẹ tôi gọi tránh ra là Yên. Yên là con nuôi mẹ tôi nuôi để thay cho người nhà để có ai hỏi thì bảo nó là con nuôi tôi. Mẹ tôi thường kể lại rằng mua chị ta với cái giá hai quan tiền vào một năm lụt lội đói kém. Yên như biết phận mình là con nuôi nên không bao giờ lên mặt với tôi hết. Ngày tôi còn nhỏ Yên trông nom tôi. Đó là người bạn gái ngày xưa để sau này thành một người chị rất tốt. Kể ra đối với Yên tôi chịu lỗi nhiều lắm. Lòng tử tế trung thành của Yên mỗi lần nhắc đến tôi không khỏi ngậm ngùi. Ngày nay tuy Yên không còn sống chung với tôi trên quả đất này nữa nhưng hình ảnh Yên vẫn theo tôi bên những hình ảnh thân mến khác. Chị Yên có một thân hình gầy nhẵng trái hẳn lại với cái sức dai dẳng của chị. Cái nghệ thuật độc nhất cái nghệ thuật đạt được đến độ tối cao của Yên là bổ hết năm tạ củi trong một ngày liền. Mẹ tôi đảm đang là thế mà vẫn phải lắc đầu mỗi lần thuật lại cái kỳ công ấy. Một hôm chị Yên cầm dao rựa bổ củi vô ý để lưỡi dao phập vào đầu ngón chân cái bắn ra cách đấy vài thước. Không một tiếng kêu chị lấy vạt áo bịt ngay chỗ máu chảy lê dần nhặt đầu ngón chân lìa ra kia chắp lại. Tuy bị thương chị vẫn bổ củi với một vẻ điềm tĩnh không hai. Không phải chị Yên bị mẹ tôi bạc đãi nhưng vì tính chị thích làm nên Yên tự muốn đầy đọa mình luôn. Người con gái ấy suốt trong mười mấy năm trời đã chứng kiến cảnh lên xuống của gia đình tôi đã chia chung niềm vui vẻ nỗi nghèo khổ với mọi người trong nhà. Ngày hai lượt chị gánh hàng cho mẹ tôi đi về chợ tiếng kẽo kẹt của chiếc đòn tre trên vai bình yên nhịp với tháng ngày âm u vắng mọi xa hoa của một người đàn bà Việt Nam chân chính. Chị Yên của tôi không đẹp nhưng có duyên. Chị ăn trầu cắn chỉ và vá vai một cách tài tình. Đôi khi có ai giễu cợt chị chị chỉ yên lặng. Tôi không hiểu có phải vì chịu thương chịu khó như vậy mà đời Yên chỉ là một chuỗi ngày đau khổ nó thu ngắn cuộc sống

TÀI LIỆU LIÊN QUAN