Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Nhớ...
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Chiều nào ông Năm cũng chống gậy ra ngồi nơi quán nước nghèo sát bờ sông. Quán nghèo thiệt: mái lợp lá, giàn rường cột chống đỡ bằng những cây bần, cây so đũa phệu phạo. Trên nền đất gập ghềnh là những chiếc bàn gỗ cũ kỹ, có vẻ như khép nép, ngượng nghịu trước những chiếc đẩu nhựa bao quanh. Trên cao, chỗ đặt những ly tách, chai nước ngọt, trái chanh, hũ đường. được bện bằng những cây sóng lá, gá đỡ lỏng chỏng như chực rụng xuống lúc nào không báo trước. Mùa gió chướng nổi. | Nhớ. Sưu Tầm Nhớ. Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 27-October-2012 Chiều nào ông Năm cũng chống gậy ra ngồi nơi quán nước nghèo sát bờ sông. Quán nghèo thiệt mái lợp lá giàn rường cột chống đỡ bằng những cây bần cây so đũa phệu phạo. Trên nền đất gập ghềnh là những chiế bàn gỗ cũ kỹ có vẻ như khép nép ngượng nghịu trước những chiế đẩu nhựa bao quanh. Trên cao chỗ đặt những ly tách chai nước ngọt trái chanh hũ đường. được bện bằng những cây sóng lá gá đỡ lỏng chỏng như chực rụng xuống lúc nào không báo trước. Mùa gió chướng nổi lên lâu rồi nhưng hiu hiu. Bữa nay thì rộ hung. Cái loại gió giao mùa bắt người ta nao nao hoài nhớ. Nhớ nhà nhớ quê nhớ mối tình đầu chẳng hạn. Ai cũng có mối tình đầu và luôn đẹp. Ông cũng vậy cũng có mối tình đầu nhưng thỉnh thoảng mới bay qua chỉ đủ gợn rung rung dây đàn chùng rồi thôi. Ở cái tuổi tám mươi chuyện tình ái thời trai trẻ như vếì sượt trên da không còn mặn mòi chẳng bâng khuâng nhung nhớ chi nữa. Duy nhất ông có một nỗi nhớ khôn nguôi nhớ quê nhất là khi ngọn gió chướng khi hiu hiu lúc mãnh liệt như bàn tay vô hình bóp thắt tim ông từng cơn. Mươi ngày trước ông nhận ra ngay thứ gió dờn dợn nỗi cồn cào này trên bàn ăn bắt ông phải buông đũa. Đứa cháu nội hỏi sao vậy ông Nước mắt ông dân dấn như con nít. Thằng con trai hiểu cớ sự nói ba già rồi làm sao ngồi xe đế n gần sáu trăm cây số ba cũng không thể đi máy bay được. Giọng nói chăm sóc của nó sao giống lưỡi dao bén cắt rột những bó cải xanh mướt làm vậy Nước mắt chảy thành giọt ông vội vã bỏ lên gác nhìn tấm ảnh thờ của vợ mỉm cười sau khung kính như thầm nhắc già thiệt rồi không đi nổi đâu. Trước mặt ông đọt lá dừa vẫn chúc xuống dòng nước trôi lặng lờ một cách cần mẫn miệt mài có lúc ve vẩy như cái ve vẩy tay của người thôn nữ quảy đôi thúng gạo trên vai. Ngoài quê không có loại dừa nước nhưng có những thứ khác ven sông cây cám hàng tre hát ru kẽo kẹt với gió nồm nam mát rười rượi không cần tốn kém những máy quạt điều hòa. Trưa ra bờ sông