Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Năm Giờ Chiều

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Ông luật sư rời khỏi văn phòng vào đúng năm giờ chiều như thường lệ. Ánh nắng hiu hắt rọi qua mành cửa hẹp chạy ngang qua tập hồ sơ cao chồng chất ngổn ngang trên cái bàn giấy bằng sắt cũ, làm sáng lên dòng chữ đậm "Tai nạn xe cộ". Móc túi lấy ra chùm chìa khóa, ông nghĩ vẩn vơ theo kiểu một người già ngăn nắp về việc đám hồ sơ này lúc nào cũng có vẻ bụi bặm dù ông đụng đến chúng nhiều lần một ngày. Bên kia đường, ánh nắng buổi chiều đang. | Năm Giờ Chiều Sưu Tầm Năm Giờ Chiều Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 26-October-2012 --xxxuuu-- Ông luật sư rời khỏi văn phòng vào đúng năm giờ chiều như thường lệ. Ánh nắng hiu hắt rọi qua mành cửa hẹp chạy ngang qua tập hồ sơ cao chồng chất ngổn ngang trên cái bàn giấy bằng sắt cũ làm sáng lên dòng chữ đậm Tai nạn xe cộ . Móc túi lấy ra chùm chìa khóa ông nghĩ vẩn vơ theo kiểu một người già ngăn nắp về việc đám hồ sơ này lúc nào cũng có vẻ bụi bặm dù ông đụng đến chúng nhiều lần một ngày. Bên kia đường ánh nắng buổi chiều đang đi xuống phía góc xa của công viên đối diện văn phòng. Dưới những cây bạch dương lũ trẻ con đang chạy đuổi nhau chung quanh một bà già ngồi đan áo. Đã qua rồi cái thời hình ảnh vui đùa gợi lên cho ông những cảm nghĩ sinh động trong sáng. Bây giờ chúng còn đem lại một nỗi buồn man mác có lẽ vì những tiếng cười văng vẳng từ xa khi rõ khi tắt làm ông già 60 tuổi cảm giác đó là hình ảnh từ một quá khứ xa xôi nào đó vọng về lạc lõng giữa những ngôi nhà xám trong bóng chiều đang tắt. Ông yêu những cây bạch dương từ 30 năm nay khi mới dọn về căn phòng này. Có cái gì nhân hậu gần gũi như của một ẩn sỹ lặng lẽ trong dáng đứng xương xẩu chơ vơ và trong những chiếc lá trắng của thứ cây này. 30 năm nay ông luôn đóng cửa vào đúng 5 giờ chiều và ngắm bóng lá bạch dương trong ánh nắng tàn tạ. Chỉ tiếng kèn của người hát rong rách rưới lúc trưa đứng bóng là đạt đến sự rung động bồi hồi sánh được với sự rung động của bóng lá bạch dương dù một là âm thanh còn một là hình ảnh. Đó là âm thanh và hình ảnh gắn liền với từng ngày của quãng cuối đời ông khi nhịp tim trẻ trung năm xưa chỉ còn gõ đều đặn theo nhịp điệu của quả lắc đồng hồ. Không hiểu sao ông luôn tưởng tượng mình sẽ ra đi vào lúc 5 giờ chiều một ngày như ngày hôm nay. Với cuộc đời đều đặn như của ông cái chết không thể có gì khác biệt và trái tự nhiên hơn so với sự kết thúc một ngày làm việc. Duy nhất một điều còn lâu lâu khuấy lên vài đợt sóng nhỏ nhoi nhưng âm ỉ