Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Mưa Hát Ru Em

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Chiều nay còn mưa sao em không lại? Nhớ mãi trong cơn đau vùi, Làm sao có đôi, hằn lên nỗi đau Bứơc chân em xin về mau.(*) Ngày. nắng như thiêu đốt những con đường. Bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa không ngừng réo gọi, ta mệt mỏi bước ra cổng. Nhân viên bưu điện mang đến cho ta mọt tấm thiệp nhỏ từ em. Ta mở ra xem, tấm thiệp được làm khá tinh xảo nhưng lại không phải từ chính tay em. Thoáng thất vọng, ta đọc sơ về lời em viết: em mong ta chú. | Mưa Hát Ru Em Sưu Tầm Mưa Hát Ru Em Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 25-October-2012 Chiều nay còn mưa sao em không lại Nhớ mãi trong cơn đau vùi Làm sao có đôi hằn lên nỗi đau Bứơc chân em xin về mau. Ngày. nắng như thiêu đốt những con đường. Bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa không ngừng réo gọi ta mệt mỏi bước ra cổng. Nhân viên bưu điện mang đến cho ta mọt tấm thiệp nhỏ từ em. Ta mở ra xem tấm thiệp được làm khá tinh xảo nhưng lại không phải từ chính tay em. Thoáng thất vọng ta đọc sơ về lời em viếì em mong ta chú ý đế n sức khỏe của mình. Ta quẳng tấm thiệp sang bên rồi bắt đầu công việc của mình. Ta không gọi điện cũng chả hỏi thăm em. Ngày ấy ta vô tâm không biếì rằng để mua được nó em đã lặn lội khắp cả thị trấn dưới ánh nắng như thiêu đốt chỉ vì em không đủ khả năng làm được một tấm thiệp đẹp như vậy. Ngày. những cơn gió lạnh cuốn chiếc lá khô rời cành. Em trông khá ngộ nghĩnh trong chiế áo len màu hồng. Em kéo ta đi khắp nơi để chọn lựa một món quà sinh nhật cho cô bạn. Ta bảo em nên chọn đại một món gì đó xinh xắn và giá thành vừa phải. Em không hài lòng về điều đó em muốn rằng nó còn phải là một món quà ý nghĩa. Mệt mỏi sau nửa ngày đi khắp nhưng không chọn được gì. Ta viện cớ phải làm việc bỏ mặc em một mình lang thang khắp nơi. Em có buồn không ta không rõ. Ngày ấy ta đâu hay em không chỉ muốn cô bạn vui lòng mà còn muốn ta có chút thời gian thảnh thơi. Mặc cho sau đấy em phải nằm bẹp ở nhà vì bệnh. Ngày. đông tàn. Ta trở về nhà. Cửa không khóa. Ta nhận ra em đã đế n tự bao giờ. Em ngồi gục đầu ngủ ngon lành trên chiếc bàn bừa bộn của ta. Ta từng mắng em không cho em dọn dẹp nó. Thế nhưng ngoại trừ nó ra tất cả đều được dọn rất gọn gàng. Chợt ta chú ý đế n gói quà trên bàn. Em có vẻ rất quý nó bằng chứng là dù ngủ tay em vẫn không rời nó . Trên gói quà ấy đề tên ta. Ta mở nó ra đó là. một chiếc áo len màu xám màu mà ta thích. Chiếc áo ấy do chính tay em làm Trang 1 4 http motsach.info Mưa Hát Ru Em Sưu Tầm những đường