Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Tiểu Lam
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
1. Cha tôi là một người rất khó tính. Ấy là vì ông có lý do riêng của mình, nhưng tôi thực sự không muốn hiểu. Tôi không có bạn chơi cùng, và dù cha tôi có viện đủ lý do gì đi chăng nữa cũng chẳng thể cải biến được sự cô đơn luôn thường trực trong tim tôi. Không bao giờ cha tôi giao tiếp với người lạ và đương nhiên tôi cũng bị cấm hoàn toàn. Các anh tôi đã lớn, mỗi người đều có công việc riêng của mình, chẳng ai chịu chơi với tôi, nên. | Tiểu Lam Tần Anh Tiểu Lam Tác giả Tần Anh Thể loại Truỵện Ngắn Website http motsach.info Date 30-0ctober-2012 1. Cha tôi là một người rất khó tính. Ay là vì ông có lý do riêng của mình nhưng tôi thực sự không muốn hiểu. Tôi không có bạn chơi cùng và dù cha tôi có viện đủ lý do gì đi chăng nữa cũng chẳng thể cải biến được sự cô đơn luôn thường trực trong tim tôi. Không bao giờ cha tôi giao tiếp với người lạ và đương nhiên tôi cũng bị cấm hoàn toàn. Các anh tôi đã lớn mỗi người đều có công việc riêng của mình chẳng ai chịu chơi với tôi nên rốt cuộc chỉ có tôi là ra vào lủi thủi một mình. Tôi cứ như vậy suốt mười mấy năm. Người ta thường nói ở lâu trong một hoàn cảnh thì con người ta có thể quen với hoàn cảnh đó. Tôi thì không. Cho dù có vài chục năm nữa qua đi tôi cũng chẳng thể nào quen với sự hiu quạnh. Giá như mẹ tôi còn ở đây chắc chắn người không để cha giam hãm trói buộc tôi như thế này. Dù mẹ mất từ hồi tôi còn nhỏ nhưng tôi vẫn còn nhớ những tháng ngày yên vui hạnh phúc đó. Tôi còn nhớ lắm tóc mẹ đen dài bàn tay mẹ mềm mại ấm áp mẹ hay ôm ấp dỗ dành tôi với một giọng nói vô cùng dịu dàng ngọt ngào. Nhưng tôi vẫn có cách. Cần phải nói thêm rằng gần nhà tôi có một dinh thự rất lớn nghe nói là của một vị địa chủ rất giàu có. Vị địa chủ ấy có một người con gái xinh đẹp chẳng hiểu vì lý do gì tự nhiên phát điên. Để chữa bệnh cho con người ấy đã mang cả gia đình đi lên tỉnh. Dinh thự từ đó bị bỏ hoang. Những lúc cha tôi ở nhà thỉnh thoảng cha cũng cho tôi ra ngoài chơi. Những chuyện đó là tôi nghe trộm người ta chứ bình thường cha tôi cấm tiệt chúng tôi nhắc đến ngôi nhà đó. Có một lần anh cả tôi vô tình nhắc đến tòa dinh thự đó cha tôi quăng ngay cái bình trên tay xuống đất trừng mắt nhìn anh tôi nhìn anh tôi. Ngôi biệt thự đó là một điều cấm kỵ mà không bao giờ chúng tôi được nhắc đến. Càng cấm kỵ thì người ta càng tò mò. Mỗi lúc cha đi vắng hoặc cho ra ngoài chơi tôi lại lẻn đến biệt thự đó. Vì gần đây tự nhiên ở ngôi biệt thự đó có người ở. Đã chừng nửa tháng .