Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Anh Chỉ Nhớ Em Thôi
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Nguyên thường có cái thú là ngồi trước màn ảnh truyền hình để xem chương trình thời sự. | Anh Chỉ Nhớ Em Thôi Sưu Tầm Anh Chỉ Nhớ Em Thôi Tác giả Sưu Tầm Thể loại Truyện Ngắn Website http motsach.info Date 11-October-2012 Nguyên thường có cái thú là ngồi trước màn ảnh truyền hình để xem chưong trình thời sự. Chẳng phải anh muốn có thêm kiến thức về tình hình trong tỉnh tuần qua đâu mà bởi vì trong chưong trình thời sự mỗi đêm người phát thanh viên chẳng ai khác hon chính là Quy. Thật là thú vị khi có người yêu xuất hiện trên ti vi hàng đêm để ngắm nhìn. Rồi chẳng bao lâu khi Quy trở thành bà xã của ông Nguyên Nguyên vẫn không bỏ thói quen ngắm nhìn vợ mình qua màn ảnh nhỏ như thế. Nghề nghiệp của hai người hoàn toàn không giống nhau. Quy tốt nghiệp đại học kinh tế nhưng có bao nhiêu người có bằng cử nhân kinh tế nên Quy đành phải ở nhà mỗi buổi sáng ra phụ bán cho shop quần áo của mẹ. Cho đến khi đài truyền hình thi tuyển phát thanh viên Quy cũng nộp đon cầu may nhưng kết quả cuối cùng là đài chỉ tuyển có ba người mà Quy thì đứng. thứ tư. Mặc dù đậu vớt vận may lại đến với Quy vì có một cô trong tốp ba người nhờ đoạt giải giọng hát hay trên sóng phát thanh truyền hình nên đã xin nghỉ việc để vào TPHCM tìm co hội. Thế là Quy có việc làm. Sau này ông Giám đốc vẫn gật gù cái đầu khi nói chuyện với Quy Chú không ngờ cháu lại là phát thanh viên giỏi. Suýt tí nữa thì một tài năng bị thất nghiệp . Quy chỉ cười mỗi lần Quy cười thì hai hạt gạo ở hai bên má cứ rung rung khiến cho khối chàng trai phải ngẩn ngo. Hôm chính thức trở thành phát thanh viên Quy đã mời Nguyên đi ăn nhà hàng. Đó là ngoại lệ bởi vì từ ngày quen nhau do phải góp nhặt tiền bạc để làm đám cưới cả hai chỉ rủ nhau đi ăn vỉa hè. Bà bán thịt vịt ở Cầu Dứa đều quen mặt hai người. Khi thấy họ xuất hiện ngay tức khắc bà đem ra một đĩa tiết canh một cái đùi luộc cổ đầu vịt và một chai bia Sài Gòn có khi hai người chán ăn thịt vịt lại chở nhau đến tận quán nhỏ dựa theo dòng sông Cái kêu nửa con gà luộc. Quen Quy dần dần Nguyên trở nên nghe lời Quy giống như một cậu học trò luôn luôn tin tưởng tuyệt .