Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Tuổi thơ trong tôi

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói " tao không sợ". Thế nhưng, tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà, tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc. *** Hú hú. mày về quê từ khi nào đó, dạo này nhìn khác hẳn ra đó nha | Tuổi thơ trong tôi Hồi đó khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma thịnh hành nhất thì chỉ có thể là truyện ma của Nguyễn Ngọc Ngạn. Cứ luôn miệng nói tao không sợ . Thế nhưng tai đứa nào cũng nhét đầy bông gòn. Nghe truyện ma mà cứ cười tí tởn. Vậy mà tiếng chó sủa cũng giật mình ngồi khóc. Hú hú. mày về quê từ khi nào đó dạo này nhìn khác hẳn ra đó nha. - Về mấy ngày rồi vài hôm đi lại thôi. - Rãnh ghé nhà tao ăn cơm cháy mắm nêm ha. - Mai tao ghé ha Chỉ nói được vài câu một đứa bạn hàng xóm. Có nên gọi nó là tri kỉ hay không Hay là thanh mai trúc mã Nhớ ngày xưa đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo sau. Gọi nhau í ới. Đi đâu cũng có nhau. Vậy ư Thời gian trôi qua nhanh quá. Quá khứ ơi Có trở về cùng tôi. Tôi sinh ra tại một nơi nắng gió khắc nghiệt. Lúc mưa thì mưa như xối xả nắng thì cháy rát người. Dường như khí hậu nơi đây không thể lẫn đi đâu được.Ninh Thuận. Quê tôi đấy Đất nghèo Ninh Thuận Suốt bốn mùa mưa ít nắng nhiều Dân vất vả cần cù chịu khó Trên đồng khô ruộng lúa vườn rau Thị xã Phan Rang kề Quốc lộ Có nhà hàng khách sạn công viên.Nhiều cơ sở tiệm buôn sầm uất Các trẻ em hăm hở đến trường Tôi ở cái nơi gọi là thị trấn nhưng mỗi lần muốn xuống phố là phải mất mấy chục cây đường đi cồng kềnh chẳng khác gì phi ngựa. Nhiều lúc cứ ngỡ như đang có một cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Nắng gió khắc nghiệt nhiều khi cảm thấy rất ghét cái nơi mình sinh ra mệt mõi kiếm ăn qua ngày cuộc sống đồng ruộng chăn bò bắt ốc. Mơ ước rời khỏi nơi đây đến một nơi sầm uất khám phá cuộc sống giàu sang thế nhưng bây giờ lại khao khát quê hương đến như thế. Sống ở cái nơi gọi là nghèo về vật chất nhưng tình cảm thì chẳng nghèo được. Vì ai cũng thương quí nhau. Có gì cũng chia sẻ hỏi han nhau. Dường như như thế là quá đủ rồi. Tuổi thơ không có cái gọi là công viên nước không có nhiều tiền tiêu không có quần áo đẹp không biết rạp chiếu phim là như thế nào . Nhớ lúc đó con nít lên 3 đã biết tập tành chơi trò cô dâu chú rễ Cô dâu chú rễ làm bể bình bông Đổ thừa con .