Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Cánh Cửa Thứ Chín
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Nghề nghiệp của anh buộc anh phải đi rất nhiều nơi, còn cuộc sống của tôi lại luôn ở đây: những ngày rất dài trong khu vườn lặng lẽ. Một ngày, một giờ, một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên hai cuộc đời riêng rẽ bỗng đi chéo qua nhau. Đó là một ngày cuối năm, ngày khởi đầu của tiết lập xuân. Anh gọi điện nhầm đến nhà tôi. Mặc dù biết đã nhầm, anh không gác máy. Và chúng tôi nhận ra nhau. Sau đó ít lâu, chồng tôi bảo: "Bệnh của Quyên dạo này khỏi rồi sao?" | vietmessenger.com Trần Thùy Mai Cánh Cửa Thứ Chín Nghề nghiệp của anh buộc anh phải đi rất nhiều nơi còn cuộc sống của tôi lại luôn ở đây những ngày rất dài trong khu vườn lặng lẽ. Một ngày một giờ một khoảnh khắc nào đó đột nhiên hai cuộc đời riêng rẽ bỗng đi chéo qua nhau. Đó là một ngày cuối năm ngày khởi đầu của tiết lập xuân. Anh gọi điện nhầm đến nhà tôi. Mặc dù biết đã nhầm anh không gác máy. Và chúng tôi nhận ra nhau. Sau đó ít lâu chồng tôi bảo Bệnh của Quyên dạo này khỏi rồi sao . Tôi chỉ cười lặng lẽ. Chứng thống kinh hành hạ tôi hơn hai năm nay. Những cơn đau khiến cơ thể tôi lạnh giá. Sau nhiều tễ thuốc đắng không chút kết quả ông lang già cuối cùng đã khuyên tôi tìm tới sự tập luyện của tâm linh. Buthayoga đó là thứ nghệ thuật làm nóng cơ thể từ sự khởi động của cái tâm thường bị vùi sâu che khuất. Trong bốn bức tường rêu này tôi có đủ thời gian và sự tĩnh lặng để làm việc đó. Nhưng linh hồn tôi không tĩnh tôi không phải là đạo sĩ. Tôi chỉ là một người đàn bà. Giờ đây tôi dần dần ra khỏi cơn đau. Nhờ một sự tình cờ. Một giọng nói. Đó là anh. Có lần nào đó tình cờ anh nhắc đến ngày lập xuân ấy. Quyên có biết vì sao anh không gác máy không Vì bỗng nhiên anh nghe trong giọng nói tưởng như bình thường của em một điều gì đấy giống như tiếng kêu cứu của một người tù . Còn tôi ngược lại. Từ giọng nói anh tôi thấy mầu xanh và những đám mây. Sau này tôi mới nhớ ra đó là cảm giác khi thấy đường chân trời. Tôi đã có cảm giác ấy một lần thuở còn bé khi về thăm quê ngoại. A lô Quyên đấy hả Này có phải em thường nghe người ta tả mặt trời mọc trên biển không Vậy mà bây giờ anh đang nhìn thấy mặt trời lặn trên biển Sao thế Vậy là mặt trời lặn ở phía đông . Không. - Anh cười như thể đang nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi. - Chỉ vì hôm nay anh đang ở Hà Tiên. Nơi đây biển ở phía tây đất liền thế thôi . Trong tiếng anh cười như có tiếng sóng biển có ánh hoàng hôn cháy rực trên sóng và phản quang của một vùng đất xa rất xa - Nơi tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi có thể .