Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Ebook Đỉnh gió hú (Nhất Linh chuyển ngữ): Phần 2

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

"Đỉnh gió hú" là một truyện tình lãng mạn, bi ai vì yêu nhau mà không thành, rồi sinh lòng thù hận, cốt truyện xẩy ra nơi miền đồng hoang Haworth, vùng West Yorkshire. Đỉnh gió hú là một chuyện tình buồn, có yêu nhau và rồi có thù hận. Sự hận thù dai dẳng. Ngòi bút của Emily Brontë xoay quanh chủ đề Tình yêu và Thù hận, cốt truyện khai thác quan điểm chênh lệch về giai cấp xã hội. Cùng đón đọc phần 2 của tác phẩm "Đỉnh gió hú" do Nhất Linh chuyển ngữ sau đây. | 176 ĐỈNH GIÓ HÚ Liên hồi tỉnh. Dù vậy nàng vẫn còn ngơ ngác. Mợ thở dài rên rỉ và chẳng nhận ra ai. Cậu Kha trong lúc lo cứu nàng đã quên bẵng người bạn đáng ghét của nàng. Tôi thì không. Gặp dịp là tôi ra ngay phòng khách yêu cầu Hy đi đi. Tôi phải nói quả quyết là Liên đã đỡ rồi và sáng hôm sau tôi sẽ cho chàng biết tin đêm nay nàng ra sao. Chàng đáp -Tôi đồng ý ra khỏi nhà nhưng tôi sẽ ở lại trong vườn. Sáng mai vú phải nhớ giữ lời hứa đấy vú Diễn. Tôi sẽ chờ dưới lùm thông kia. Nếu vú không giữ lời thì tôi sẽ trở vào nữa dù có mặt Kha hay không. Chàng đưa mắt liếc nhanh qua cửa phòng hé mở của phòng Liên để coi xem lời tôi nói có đúng không rồi mới chịu vác cái mặt hãm tài ra khỏi nhà. CHƯƠNG XVI Vào khoảng nửa đêm hôm đó cô Liên mà ông đã gặp bên Đỉnh Gió Hú ra đời một hài nhi còm cõi vì đẻ non mới bẩy tháng. Hai giờ sau đó Liên mẹ qua đời trong tình trạng mê man không lúc nào tỉnh để có thể nhận được ra Kha hoặc để biết rằng Hy không còn ở đấy nữa. Chuyện Kha đau khổ vì vợ chết là một chuyện quá thương tâm tôi không muốn nhắc tới. Có thấy hậu quả của nó mới hiểu được nỗi buồn của cậu tôi sâu xa là nhường nào. Ngoài ra theo tôi thấy thì cậu tôi còn đèo thêm một nỗi buồn lớn nữa là cậu không có người thùa tự. Tôi lấy làm tiếc về điều đỏ khi nhìn con NHẤT LINH 177 bé côi cút yếu đuối. Tôi thầm trách ông cụ Tôn đã thiên vị về việc lập di chúc để lại tài sản cho con gái mình chứ không cho con gái của người con trai cụ. Cô bé đáng thương ra đời mà chẳng được ai đón tiếp tử tế. Trong mấy giờ đầu tiên chào đời giá nó có gào khóc đến chết cũng chẳng ai buôn đoái hoài tới. Dù sau đó chúng tôi đã chuộc lại cái lỗi sơ xuất này nhưng mới ra đời mà đã thiếu tinh thương như thế tôi e sau này lúc mãn đời lại cũng thế chàng. Sáng hôm sau trời tươi sáng ánh sáng nhẹ lọt qua những chiếc mành vào gian phòng hiu quạnh phủ ngập chiếc giường nệm và người nằm trên đó một ánh hồng dịu dàng êm ả. Cậu Kha gục đầu xuống gối đôi mắt nhắm nghiền. Nét mặt trẻ đẹp của chàng nhuốm màu chết .