Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Một Ngày Là Nỗi Niềm

Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ

Lẻn ra được hành lang, tôi đứng nép mình trong bóng tối, giàn Tigon lòa xòa trên tóc. Cách một bức tường, trong kia tiếng cười nói vọng ra nghe rõ ràng, hình như họ bắt đầu khiêu vũ. Tôi thở dài, một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ, dù nguyên nhân chẳng đáng gì, song tự nhiên làm tôi muốn khóc. Tôi vào Sài Gòn và tình cờ đúng ngay sinh nhật của Kiều Ngọc, có mặt hôm nay là những người có một cuộc sống dư thừa vật chất, câu chuyện mà họ nói với nhau là chuyện. | Một Ngày Là Nỗi Niềm Lẻn ra được hành lang tôi đứng nép mình trong bóng tối giàn Tigon lòa xòa trên tóc. Cách một bức tường trong kia tiếng cười nói vọng ra nghe rõ ràng hình như họ bắt đầu khiêu vũ. Tôi thở dài một cái gì nghèn nghẹn nơi cổ dù nguyên nhân chẳng đáng gì song tự nhiên làm tôi muốn khóc. Tôi vào Sài Gòn và tình cờ đúng ngay sinh nhật của Kiều Ngọc có mặt hôm nay là những người có một cuộc sống dư thừa vật chất câu chuyện mà họ nói với nhau là chuyện thi cử chuyện vui chơi trong một mùa hè đã qua và chuyện quần áo thời trang . Tôi cảm thấy lạc lõng giữa những người sang trọng kia và chiếc áo dài lụa tím của tôi càng trở nên chìm lĩm bên những sắc màu rực rỡ . Tôi biết trách ai Hai mươi tuổi đời cái tuổi mơ mộng nhất của ai đó nhưng với tôi thật là buồn chán Một gia cảnh nghèo khó một bầy em đông đứa lớn phải nghỉ học để nhường cho đứa nhỏ học tôi phải ra đời trước những bạn bè trang lứa của tôi và mọi thứ đối với tôi chỉ là niềm ước mơ. Tôi chưa bao giờ có khái niệm gì về một ngày vui như thế này tôi không xem sinh nhật là một ngày vui của tôi dù rằng đến cái ngày ấy vài người bạn thân của tôi luôn nhớ họ mang đến những cánh thiệp với những lời chúc bay bổng tặng tôi. Và tôi cũng không muốn có mặt ở những nơi sang trọng như thế này để khi trở về với mặc cảm bị nhân lên nhiều lần. Đã vậy mà vừa rồi tôi còn không tránh được một vết roi vào tim khi Kiều Ngọc giới thiệu tôi với bạn bè của cô -Đây là Hạ bạn thân của Ngọc. Ở xa đấy một nơi có khí hậu trái ngược với xứ nóng của chúng ta. . . Có tiếng hỏi -Đà Lạt Tôi chất phát trả lời -Không phải Đà Lạt chỉ gần đó thôi. Một cô gái trạc tuổi tôi rất duyên dáng và cũng rất sôi nổi trong bữa tiệc bĩu môi - Thì cứ cho là Đà Lạt đi chứ nói mấy chỗ quê quê ai mà biết được. Tôi nóng bừng hai má chưa biết trả lời làm sao thì Kiều Ngọc đã đỡ lời -Đúng là cách Đà Lạt mấy chục cây số nhưng điều ấy không nói lên điều gì cả Phi Oanh ạ Ngọc chỉ quan tâm đến tính cách của con người ở đó hơn là những hình thức phụ thuộc . .

TÀI LIỆU LIÊN QUAN