Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Ebook Đời tỷ phú: Phần 2
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Tiếp nối phần 1 của ebook "Đời tỷ phú". Phần 2 cuốn sách còn phơi bày rất nhiều góc cạnh, ngóc ngách của các mối quan hệ cha mẹ, con cái, chồng vợ, anh chị em, yêu đương, đối thủ, chủ tớ trong giới tư bản tỷ phú, triệu phú với những mặt đồng nhất mà đối nghịch, lịch sự mà thô bạo, trật tự mà hỗn loạn, nề nếp mà điên đảo. Mời các bạn cùng đón đọc. | PHẦN BA 20 A nh tài taxi giễu cợt nhìn người khách đáng ngạc nhiên của anh. Tự vỗ ngực là người giỏi xem tâm lý, anh vẫn chưa thể, trong một trăm kilomètres, hiểu được cô là người thế nào, thật bụng muốn làm cái gì và đi đâu. Bản thân cô ta liệu có biết không? Khi từ sân bay Marignane ra, cô nói với anh bằng một thứ tiếng Pháp rất sõi nhưng với một cái giọng khó xác định nổi là giọng người nước nào: — Tôi muốn đi xa hơn Carpentras. Anh có biết chỗ ấy không? Nói chung khách không bao giờ bảo anh đi ra quá Marseille. Cô ta ở đâu đến? Biết bao nhiêu máy bay hạ cánh, cất cánh một ngày. Xếp cái túi thuỷ thủ vào trong hòm xe, anh thấy một tấm nhãn có tên một công ty hàng không Ý móc ở quai túi. Điều này chẳng nói lên được mấy tí. Vì máy bay Ý cũng đến cả Groenland hay Nam Phi. Dẫu sao thì anh cũng đã nhận lời đi xa rồi, tuy không thể không phấp phỏng lo để tự vệ: Nếu cô ta sẽ không trả tiền anh? Nhưng anh lại tự trách anh ngay. Cô gái này kéo lê thế ở đằng sau cô một mùi nước hoa đắt tiền, dai dẳng, mùi nước hoa không phải ở quần áo cô mặc - một jean xanh và một áo pull màu lam thẫm cổ lọ của thuỷ thủ - mà là ở những buồng sóng thoang thoảng toát ra từ toàn thể con người cô. Anh đã nhiều lần thử gạ chuyện, bình luận đường xá họ đang đi, lấy cô ta ra làm chứng cho sự thiếu thận trọng của “những anh tài khác” khi anh vượt lên khó khăn, mời cô ta thuốc lá mà cô ta từ chối, kể những chuyện cười mà anh không hiểu liệu cô ta có hiểu hay không rồi cười cầu âu một mình vì đã cao giọng kể chúng ra. Khi đến Plan d’Orgon, anh hiểu ra rằng chẳng ăn thua quái gì và thôi nói với cô ả. Chiếc xe lao đi giữa hai hàng cây tiêu huyền mà cái bóng sắc đậm của chúng đang băm chặt mặt nhựa đường kêu lên choen choét dưới bánh xe. Chốc chốc, những người nông dân bày các quầy bán dưa ở dưới vệ đường vẫy mời họ. — Cái chỗ chị đến ấy gọi chính xác ra là cái gì? — Chỗ ấy không gọi là gì! Anh bực vì câu trả lời này, câu duy nhất anh nghe thấy từ khi bắt đầu cuộc đi của họ. Anh nhấn rõ: — Không,