Đang chuẩn bị liên kết để tải về tài liệu:
Ebook Ánh sáng thành phố: Phần 2
Đang chuẩn bị nút TẢI XUỐNG, xin hãy chờ
Tải xuống
Phần 2 ebook từ chương 18. Câu chuyện bắt đầu từ "Hắn cảm thấy thỏa mãn nghiêng người dựa vào trên ghế, lần lượt xem từng bài trả lời và bình luận trong mạng video." chi tiết nội dung tài liệu. | Dương Học Vũ bất đắc dĩ ngăn cản, Phương Mộc cũng không thuận theo không khuất phục hướng anh ta đòi còng tay. “Còng tay . . Bắt người Nhanh lên một chút!” Dương Học Vũ cười khổ lắc đầu, hướng hai cảnh sát phía sau đưa mắt ra hiệu. Hai cảnh sát kia ngầm hiểu, động tác nhanh nhẹn tiến lên bắt lấy Phương Mộc, đoạt được súng của anh, túm lấy hai tay anh kéo ra ngoài. Phương Mộc liều mạng giãy giụa, hai chân đạp loạn trên mặt đất, thẳng đến khi bị kéo tới cửa, còn hướng về phía đám người hoặc sợ hãi hoặc cười trộm hoặc chết lặng kia rống to: “Hung thủ! Bọn mày đều là hung thủ! Đều là hung thủ! !” Chương 18 - Dấu tay Hắn cảm thấy thỏa mãn nghiêng người dựa vào trên ghế, lần lượt xem từng bài trả lời và bình luận trong mạng video. Vô luận là động tác hay biểu cảm, đều lộ ra mệt mỏi, nhìn như thờ ơ, lại hết sức chăm chú, thậm chí còn nhẹ nhàng đọc ra vài từ, nhấm nháp nhiều lần. Haha. Cuối cùng, hắn nở nụ cười. Xinh đẹp. Lúc này đây, làm thật xinh đẹp. Hắn không muốn lúc sống một mình vẫn cứ duy trì sự cẩn thận không hề có giá trị. Giờ phút này, trong quán cafe vắng vẻ, nữ nhân viên phục vụ lúc gần đi đã tỉ mỉ quét dọn và sửa sang lại. Phóng tầm mắt nhìn lại, mọi đồ vật đều bày chỉnh tề trật tự, bàn ghế không nhiễm một hạt bụi. Hết thảy đều làm cho tâm tình người ta khoái trá, mà ngay cả bé trai béo ngồi ở góc tường đùa nghịch món đồ chơi đều đáng yêu hơn so với bình thường gấp mấy lần. Ngày mai sẽ tăng lương cho cô bé. Hắn âm thầm nhắc nhở mình. Thật là một cô gái tốt. Lúc này đây trong quán cafe đóng kín cửa sổ, trừ hắn và bé trai béo ra, không còn ai khác. Song, loại vui sướng trước nay chưa từng có này, khiến hắn có một loại xúc động, cũng vội vàng muốn chia sẽ cùng người khác loại vui sướng này. Ý niệm thình lình nảy ra trong đầu này khiến hắn bị chính mình dọa sợ, lập tức bình tĩnh trách cứ mình: Đừng như vậy, phải tỉnh táo. Nếu người khác biết “Ánh sáng thành phố” là một người nông cạn thế này, sẽ nghĩ thế nào đây? Kịp thời tự xét lại khiến hắn càng thêm hài .