tailieunhanh - Truyện ngắn: Con gái

Con gái đứng ngoài sân, lặng nhìn bóng mẹ đang xê xếp mọi thứ trong căn nhà nhỏ. Ngày hai mươi ba âm lịch, tết ông công ông táo. Con gái nghe lời mẹ, cũng lặn lội ra chợ từ sớm mua chút đồ cúng lễ rồi đặt lên chiếc ban thờ con con đặt ở góc phòng trọ. | íòP Cểề Con gái b fe F Con gái đứng ngoài sân lặng nhìn bóng mẹ đang xê xếp mọi thứ trong căn nhà nhỏ. Ngày hai mươi ba âm lịch tết ông công ông táo. Con gái nghe lời mẹ cũng lặn lội ra chợ từ sớm mua chút đồ cúng lễ rồi đặt lên chiếc ban thờ con con đặt ở góc phòng trọ. Các bạn con gái đã về quê hết con gái còn bận làm thêm nên chưa về được. Đêm qua con gái nằm nhớ thương mẹ lại khóc thút thít. Mẹ gọi điện con gái nhấc máy ngay - Ngày mai tế Táo nhớ mua chút đồ thắp hương rồi thả cá phóng sinh nghe con -Tiếng ho của mẹ không kìm được khù khụ vang trong điện thoại con gái ứa nước mắt - Dạ - Khóc cái gì trẻ con nữa đâu - mẹ vẫn tiếp tục ho - năm nay gắng thu xếp về sớm phụ mẹ cho vui - giọng mẹ buồn hẳn đi - nhà có một mình chẳng thiết lo tết nhất. - Dạ - Con gái nghẹn lời. Giờ nay ở quê chắc mẹ cũng chưa chuẩn bị gì. Năm ngoái con gái bận tối mắt tưởng không về được. Mãi đến ngày ba mươi mới bắt kịp chuyến xe cuối cùng. Con gái về nhà cửa đã gọn gàng nhưng lạnh lẽo trống trải. Lúc ấy con gái mới biết mẹ đã ốm mấy ngày chỉ nằm một chỗ nhưng cũng cố dậy quét tước cửa nhà đặt đĩa hoa quả thắp hương an ủi linh hồn người đã khuất. Thấy con gái về chưa kịp ôm con gái vào lòng mẹ đã tràn nước mắt - Mẹ tưởng mày không về Con gái nghĩ lại cảnh giao thừa năm ngoái mà nước mắt cứ trào ra ân hận. Năm nay con gái quyết tâm xin nghỉ trước mấy ngày để về với mẹ mất việc cũng về con gái vốn bướng bỉnh như thế. Đêm hai mươi ba tết con gái nằm một mình trong phòng trọ vắng gió bấc cào cuột lên cánh cửa gỗ cũ kĩ con gái co ro vì lạnh. Nghe gió đập cửa chán con gái thiếp đi mộng. Ngày tháng năm. Đêm ba mươi tết mẹ chuyển dạ sinh em bé sinh non còn những hai tháng nữa. Con gái nép chặt vào lòng ba bên ngoài phòng cấp cứu ánh mắt thất thần. Một tiếng. Hai tiếng. Bác sĩ bước ra xác mặt phờ phạc và mỏi mệt nhẹ lắc đầu lúc ba định hỏi - Xin lỗi anh không cứu được rồi

TỪ KHÓA LIÊN QUAN