tailieunhanh - Truyện ngắn: Níu giữ những sắc màu bay đi

Em không thể lơ lửng như quả bóng mãi thế được. Em đã cố rất nhiều, gắng rất nhiều để chạm tới lòng anh, nhưng em kiệt sức rồi. Em phải rơi xuống đất thôi. Đồ uống của quý khách đây ạ. My bưng khay đựng hai tách mocha đá tới cho khách, khẽ cúi người chào rồi quay lưng lại, vừa đi vừa xoa mạnh lòng bàn tay. | Sì Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sà Sì Sì Sì Sì Sì Sì Sì Sì Sì ssssssssssssssss@s@s@s@s@s@s NÍU GIỮ NHỮNG SẮC MÀU BAY ĐI ssssssssssssssss@s@s@s@s@s@s nnniiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiimii Em không thể lơ lửng như quả bóng mãi thế được. Em đã cố rất nhiều gắng rất nhiều để chạm tới lòng anh nhưng em kiệt sức rồi. Em phải rơi xuống đất thôi. 1. - Đồ uống của quý khách đây ạ. My bưng khay đựng hai tách mocha đá tới cho khách khẽ cúi người chào rồi quay lưng lại vừa đi vừa xoa mạnh lòng bàn tay. Những ngày gần đây thời tiết đột ngột chuyển lạnh vậy mà chẳng hiểu tại sao đã 11 rưỡi rồi mà quán cà phê của My vẫn còn khách lui tới. - Tao cũng muốn được đi chơi như họ. Sao chúng mình phải khổ thế mày nhỉ Thư đứng bên cạnh ánh mắt dõi theo nhóm bạn ba người đang bước từng bước lên cầu thang gỗ. Đến khi bóng dáng họ khuất dần qua tấm sàn tầng ba Thư mới cúi đầu tỉ mẩn đếm lại số tiền thu được trong ngày. Giai điệu du dương của The Christmas Song vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những chiếc cốc treo ngược như những vầng hào quang tí hon. My bước ra khỏi quầy tiến tới tấm cửa kính lớn trước mặt giơ tay cậy cậy những mảng sơn trang trí còn đang dính chặt trên đó. - Ngày nào cũng nhìn thế gian rồi than vãn với bản thân rằng Tại sao mình lại phải như thế này Tại sao mình lại không được như thế kia trong khi đã biết thừa câu trả lời chính là thói làm nũng với đời của con người. Lạm dụng thói này quá cũng không tốt đâu. Thư nhún vai khẽ bĩu môi. Nhìn bạn mình vẫn cặm cụi cậy từng mảng sơn trên kính lau lau phủi phủi miệng buông ra một câu rất chẳng liên quan rồi chẳng thèm ngoảnh mặt lại nhìn mình lấy một cái Thư chỉ biết thở dài rồi đếm lại xấp tiền trên tay. My và Thư là hai cô gái kì quặc. Vốn đang có công ăn việc làm ổn định họ không chịu yên vị hưởng thụ mà hò nhau mở thêm một quán cà phê nằm đối diện với một con phố lớn. Những lúc rảnh rang My và Thư lại tới quán phục vụ bưng bê như những nhân viên bình thường. Đôi khi Thư thấy

TỪ KHÓA LIÊN QUAN