tailieunhanh - Dòng sông vẫn chảy
Tuấn ngồi lặng lẽ nhìn dòng sông trôi, không gian xung quanh anh chìm dần vào màn đêm mờ mịt, những vì sao lẻ loi cuối trời đã thắp lên những ánh sáng mờ ảo, anh ngồi bất động, lắng nghe những tiếng rì rào nho nhỏ của những cơn sóng dịu êm đang vỗ vào bờ. Hà Ngọc Vân Lòng anh thấy được bình yên, giá ba anh cũng nghĩ được như anh lúc này thì có lẽ ông sẽ không phải khổ sở bởi cái tâm bệnh đã hành hạ ông từ lúc Tuấn chưa ra đời. . | Dòng sông vẫn chảy Tuấn ngồi lặng lẽ nhìn dòng sông trôi không gian xung quanh anh chìm dần vào màn đêm mờ mịt những vì sao lẻ loi cuối trời đã thắp lên những ánh sáng mờ ảo anh ngồi bất động lắng nghe những tiếng rì rào nho nhỏ của những cơn sóng dịu êm đang vỗ vào bờ. Hà Ngọc Vân - Lòng anh thấy được bình yên giá ba anh cũng nghĩ được như anh lúc này thì có lẽ ông sẽ không phải khổ sở bởi cái tâm bệnh đã hành hạ ông từ lúc Tuấn chưa ra đời. Tuấn mồ côi mẹ hay đúng hơn là mẹ còn sống nhưng vẫn mồ côi cái sự lạ lẫm đó bắt nguồn từ cái đêm vui nhất của đời ba Tuấn. Ba Tuấn một quân nhân đẹp trai hiền lành mặc dù ở quê ít học nhưng thời trai trẻ ông được rất nhiều cô gái trong làng yêu mến và rồi mẹ Tuấn cô gái quê dịu dàng với nụ cười ấm áp luôn nở trên môi đã chiếm được cảm tình của ông. Hai người yêu nhau một thời gian thì ông đi quân đội hết thời tại ngũ ông trở về quê hương và làm lễ cưới với cô gái quê xinh đẹp. Mọi người lúc đó ai cũng mừng cho đám cưới của đôi bạn trẻ và ba Tuấn là người vui nhất mấy năm trời xa cách chỉ cảm nhận được tình yêu của người vợ hiền qua những trang thư viết vội bây giờ đã có người yêu trong vòng tay lòng ông cảm thấy ngây ngất. Nhưng rồi chính tình yêu thương tha thiết của ông đã đem đến bi kịch trong lòng ông một vết thương lòng chẳng bao giờ thôi rên xiết trong trái tim rỏ máu. Bởi vì vào đêm thiêng liêng ấy ông phát hiện vợ mình đã không còn trinh trắng khi đến với ông. Vợ ông ôm mặt khóc nức nở trong khi ông hờ hững ngồi đốt thuốc và phả những làn khói trắng đục vào màn đêm tối đen đến rợn người. Sau đêm đó chẳng bao giờ ông nói với vợ câu nào nữa trái tim ông im lặng đến vô tình những ngọn gió hàng đêm vẫn rong ruổi trên những cánh đồng bao la còn lòng ông thì đóng cửa mãi mãi. Những bữa cơm được ăn trong im lặng và nước mắt vợ ông vẫn thấm đẫm mỗi bát cơm ngày này sang ngày khác. Khuôn mặt vắng bóng nụ cười cùng sự im lặng lạnh hơn nước mùa đông của ông đã khiến vợ ông quyết định ra đi khi Tuấn còn chưa đầy tháng tuổi. Ngày
đang nạp các trang xem trước