tailieunhanh - Một ngày có nắng

Từ ngày quen anh, tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nên dịu dàng hơn. Vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không bỏ cuộc. - Này em ! Ước mơ của em là gì ? Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôi chẳng mơ ước điều gì ??? Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự. - Em Em không mơ. | Một ngày có năng Từ ngày quen anh tôi dần phát hiện ra cuộc sống của mình dạo này bỗng trở nên dịu dàng hơn. vẫn còn những dự định dang dở nhưng không còn áp lực. Đôi lúc tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng tôi không bỏ cuộc. - Này em Ước mơ của em là gì Tôi giật mình ngước nhìn đôi mắt ấy. Vì điều gì tôi cũng không rõ. Vì bản thân tôi chẳng mơ ước điều gì Hay vì chưa có ai hỏi tôi một câu tương tự. - Em . Em không mơ ước điều gì cả. Tôi chưa từng nghĩ mình muốn gì Chỉ luôn nghĩ mình đang sống như thế nào Thật ra tôi chưa bao giờ thấy mình sống hạnh phúc. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình sống như thế này là đủ. Nhiều lúc tôi thật sự mỏi mệt. Lắm lúc tôi chỉ muốn khóc òa lên. Có những chuyện cứ cố gắng mãi nhưng không thành công lúc ấy lại cảm thấy rất chán nản. Nhưng rồi lại nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Có cố gắng nữa cũng chẳng để làm gì ít nhất thì mình cũng đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ như thế là ổn. Đấy là tôi nghĩ thế. Nhưng mọi thứ chưa bao giờ đối với tôi là ổn. Những áp lực học hành những kì thi lớn con đường tôi đang đi và sắp đi bỗng chốc khiến tôi cảm thấy suy sụp và mệt mỏi. Bố và mẹ luôn lo lắng cho tôi nhưng công việc của họ cứ cuốn lấy họ họ chẳng thể cứ mãi ở bên tôi mãi được. Rốt cuộc thì tôi vẫn cứ phải lớn lên. Cứ thế cứ thế cho đến ngày tôi gặp anh. Tôi gặp anh vào một ngày mùa hè đầy nắng nắng đến chói chang. Tôi vừa kết thúc những tiết học chán ngắt ở lớp học thêm hè. Và đang chờ đợi chuyến xe buýt đưa mình về nhà như mọi khi. Anh ngồi xuống cạnh tôi tại trạm buýt. Áo sơ mi trắng đeo phone và hát vu vơ một giai điệu lạ lẫm. Tôi không biết điều gì ở anh thu hút ánh nhìn tôi có thể là vì ánh mắt anh mênh mang thoang thoảng nỗi u buồn. Tôi cũng không rõ. Nhưng câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ ngày mùa hè đầy nắng ấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em em ngước nhìn tôi đôi mắt em ráo hoảng u buồn nhưng lại lấp lánh đến rạng rỡ. Lúc đó tôi đã biết mình phải làm gì. Đó là một ngày mùa hè đầy nắng nắng đến chói chang. Tôi cũng không rõ là tại mùa hè hay là tại

TỪ KHÓA LIÊN QUAN