tailieunhanh - Mãnh vỡ ký ức

Hắn sững người lại trước bậc cửa. Choáng váng. Cái cảm giác hệt như lúc lãnh đủ cả một cú đấm vào mặt. Và sau đấy cơ hồ như đang rơi xuống vực sâu hun hút. Hắn không nhớ rõ hắ đã ở trong trạng thái phi trọng lượng ấy bao nhiêu lâu cho đến khi có một bàn tay | Hắn sững người lại trước bậc cửa. Choáng váng. Cái cảm giác hệt như lúc lãnh đủ cả một cú đấm vào mặt. Và sau đấy cơ hồ như đang rơi xuống vực sâu hun hút. Hắn không nhớ rõ hắ đã ở trong trạng thái phi trọng lượng ấy bao nhiêu lâu cho đến khi có một bàn tay đập lên vai - Vào nhà đi chứ Hắn à lên một tiếng rất to dúi vao tay thằng bạn món quà được bọc trang trọng bằng giấy hoa sặc sỡ Này của cậu còn ánh mắt thì chăm chăm hướng về một phía. Phải Hắn đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô không thay đổi là bao so với hai năm trước đây vẫn dáng vẻ nhỏ bé mềm mại và dịu hiền như một cọng cỏ. Bất giác hắn nghe lòng chùng xuống. Dư âm ngọt ngào còn đọng lại đầu môi. Phương Thảo Ký ức của anh. Bỗng nhiên cô cảm thấy lúng túng. Những ngón tay bối rối đan chặt vào với nhau. Đúng ra cô không đến đây. Không cần thiết phải làm phép thử với chính mình. Căn phòng ngột ngạt quá hình như hơi đông người thì phải lại ồn ào nữa. Chủ nhân bận rộn mời khách bận rộn nhận những lời chúc mừng sinh nhật bóng bẩy. Cô muốn đứng lên ngay lập tức rời khỏi nơi này. Đôi chân mềm nhũn dưới gầm bàn không nghe lời cô nữa. Mơ hồ trôi xung quanh những màu xanh đỏ tím vàng mùi nước hoa mùi son phấn. Cô đưa nước lên uống đau đớn hiểu rằng cô đã đánh mất sự bình yên giả tạo mà cô có được trong hai năm qua. Sự lãng quên về một con người chẳng qua chỉ là ảo giác để cô tự thỏa hiệp với chính mình. Hắn vẫn luôn tồn tại vẹn nguyên nhức nhối trong tâm tưởng của cô. Hắn xoay xoay ly rượu trong tay. Cô ở xa quá chìm lấp giữa đám bạn bè. Hắn không thể nhìn cô rõ ràng hơn. Hắn thèm được đến bên cô được chạm tay vào mái tóc xõa dài ngang lưng. Khó nhọc lắm hắn mới kìm nén được bản thân. Cần phải tỉnh táo hắn tự nhắc nhở mình. Đây không phải là giấc mơ. Giá như trong mơ hắn sẽ lao đến bên cô không ngần ngại giữ cô trong vòng tay rắn chắc Phương Thảo anh yêu em mặc kệ mọi phép tắc mọi lời xì xào bàn tán. Cô quay sang vồn vã trả lời câu hỏi vu vơ của người ngồi cạnh. Hốt hoảng nhận ra giọng nói mình run rẩy. Sao