tailieunhanh - Lương dân

Ba! Đôi mắt ba vẫn mở mà không còn nhìn thấy gì nữa. Miệng ba muốn nói mà không nói được nữa rồi. Con ước sao ba cất lên một lời. Dù chỉ một lời thôi. Điều ấy giờ đây thật khó khăn quá. Vĩnh viễn. Mãi mãi. Ba đã bỏ con đi. Bỏ con đi giữa một chiều thu vàng rực rỡ. Trong căn phòng tối om phía sau phòng cấp cứu của bệnh viện, con đã vuốt mắt ba. | Lương dân Ba Đôi mắt ba vẫn mở mà không còn nhìn thấy gì nữa. Miệng ba muốn nói mà không nói được nữa rồi. Con ước sao ba cất lên một lời. Dù chỉ một lời thôi. Điều ấy giờ đây thật khó khăn quá. Vĩnh viễn. Mãi mãi. Ba đã bỏ con đi. Bỏ con đi giữa một chiều thu vàng rực rỡ. Trong căn phòng tối om phía sau phòng cấp cứu của bệnh viện con đã vuốt mắt ba. Ba đã dạy con sống để đừng bao giờ sợ chết. Sao giờ đây con sợ cái chết đến vậy. Nó thật lạnh lùng thật tàn nhẫn và khốc liệt. Ba dạy con con người chỉ nên sợ sự sống để sống tốt hơn. Đừng bao giờ sợ chết. Chết là hết. Là chấm dứt. Dù lên thiên đường xuống địa ngục hay về với ông bà tổ tiên thì cũng hết. Chấm hết Ba còn nhớ không Năm con lên sáu tuổi ba tập bơi cho con. Trẻ con trong làng Khương Hạ này muốn biết bơi thì phải bắt chuồn chuồn cho cắn lỗ rốn. Ba đã ngăn con làm như vậy. Ba dẫn con ra bến Gành. Từ trên cao ba thảy con xuống dòng sông. Con phải vật lộn để cứu mình. Con đuối sức. Con uống nước no bụng. Con giận ba. Ba vẫn thản nhiên cười. Cuộc đời như một dòng sông. Con phải biết bơi. Bơi mãi. Bơi mãi không ngừng nghỉ. Con lớn lên chút nữa ba bắt con đi giữ trâu cày ruộng. Bốn giờ sáng ba đã kêu con dậy ăn cơm. Trời tối om mùa tháng mười lạnh căm căm. Con cưỡi trên lưng con trâu Sinh đi trước. Ba vác cày theo sau. Bao giờ ba cũng đi sau con. Ba biết con sợ ma giữa đồng không mông quạnh trong thời khắc nhứt chạng vạng nhì rạng đông . Có lần con cưỡi trâu đi cày trên Hóc Khóm. Con trâu già lười biếng đi chậm vô cùng. Ba la con tại sao để trâu đi chậm. Con bảo tại con trâu nó đi ngược chiều gió. Ba liền cười không la rầy con nữa. Thời buổi lúc đó thật khó khăn. Gia đình đói triền miên. Ba và con chỉ có một mo cau cơm độn sắn và gói muối tiêu để qua buổi trưa. Vậy mà khi nào ba cũng chỉ ăn một phần tư gói. Tất cả còn lại ba dành cho con. Con biết. Con nuốt cơm không trôi. Con nài nỉ ba ăn cùng con một miếng nữa ba cũng không ăn. Có lúc đi rừng hai cha con vào trại Hòn Than một tuần mà chỉ có mấy lon gạo. Ba .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN