tailieunhanh - Câu chuyện của bong bóng

Lúc này cũng vậy, Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gần gũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó, Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao, môi Khuê hơi mím lại chăm chú ra sao. . | Câu chuyện của bong bóng Lúc này cũng vậy Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra ngơ ngác thì đúng hơn như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gần gũi quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao môi Khuê hơi mím lại chăm chú ra sao. Định thần một lúc Luân chậm rãi bước đến chỗ 2 người đang đứng ánh mắt Luân nhìn Khuê thẳng và sáng anh chỉ nói một câu duy nhất - Thật à Khuê Khuê thoáng giật mình trước sự có mặt không mong đợi của Luân. Nhìn sang người bên cạnh cô hơi bối rối. Không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này cô hơi gật đầu nửa thừa nhận nửa ngại ngùng. Đó là lần cuối cùng Luân cười với Khuê. Một nụ cười rất buồn nhưng cũng rất đẹp đẹp nhất từ Luân mà Khuê từng bắt gặp. Khuê có cảm giác như tất cả tình yêu trong 3 năm trời Luân trút ra hết trong nụ cười này. Tự nhiên cô muốn khóc rồi kiềm lại thấy thật vô duyên khi người tạo ra sự đổ vỡ là mình lại đi rơi nước mắt còn nạn nhân là Luân thì lại cười. Nhìn nét mặt Luân khi cười điềm đạm và tĩnh lặng như mặt nước Khuê biết cô mất Luân thật rồi. Mất vĩnh viễn. Không cách chi lấy lại được. Luân quay lưng đi một lúc rồi mà Khuê còn đứng im nhìn theo tiếc quay quắt cái dáng đi cho một tay vào túi quần rất từ tốn của anh. Luân đứng tựa lưng vào cột đèn đường mắt mơ màng nhìn lên trời. Luân cứ nhìn như thế không rời mắt khỏi những ngôi sao nhấp nháy sáng trên kia như bị thôi miên. Một cơn gió lạnh thổi qua làm anh rùng mình. Hít một hơi thật dài Luân kéo cao cổ áo khẽ lẩm bẩm Mình đang nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết. Mỉm cười yếu ớt với chính mình anh đi bộ về nhà. Bạn bè vừa thương vừa bực tức vừa không thể hiểu nổi phản ứng của Luân. Tường nói với giọng run rẩy vì giận - Mày đưa tao số điện thoại của Khuê để tao hẹn nó ra gặp mặt nói cho ra lẽ. Sao lại có cái trò tiểu nhân như thế Mà mày nữa .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.