tailieunhanh - Cô gái đến từ giấc mơ
Vạn vật chìm trong sắc vàng của nắng, tựa được bọc trong lớp mật ong ngọt ngào. Gió. Thổi vi vu. Lá cây chạm vào nhau, chuyện trò thật khẽ. Nằm dưới bóng cây, Minh nghĩ bâng qươ Minh nhắm mắt, cảm nhận tiếng thì thào của vạn vật. Cỏ cây, mây gió, gốc cây già mà Minh chẳng biết tên | Trưa. Vạn vật chìm trong sắc vàng của nắng tựa được bọc trong lớp mật ong ngọt ngào. Gió. Thổi vi vu. Lá cây chạm vào nhau chuyện trò thật khẽ. Nằm dưới bóng cây Minh nghĩ bâng quơ . Minh nhắm mắt cảm nhận tiếng thì thào của vạn vật. Cỏ cây mây gió gốc cây già mà Minh chẳng biết tên. Tất cả đều có tiếng nói. Vườn trưa im lặng chợt xao động bởi bản hòa ca nhẹ nhàng của thiên nhiên. Một chiếc lá rơi đáp lên má Minh. Nhẹ nhàng tựa chiếc hôn thóang qua của một người con gái. Bất giác Minh cười. Có tiếng vĩ cầm khẽ vang lên. dặt dìu. Minh chả biết người kéo đàn là ai nhưng chừng quen từ lâu mắt nặng trĩu không tài nào mở nổi. Minh thấy mình nhẹ hẫng trôi theo giai điệu Song from a secret garden của con người bí mật. Trước mắt Minh chỉ còn sắc trắng mênh mang. Minh giật mình khi thấy má mình ướt lạnh. Mưa. Những giọt mưa li ti không đủ làm ướt áo. Minh để mưa táp vào mặt. Dịu dàng mát lành thế Cảnh vật tựa như chiếc bánh phết mật ong giờ rắc thêm vô vàn hạt đường nhỏ. Minh phì cười. Hai mươi mấy tuổi đầu mà trí tưởng tượng chẳng khác gì chú bé con. Minh chợt xao lòng nhìn vạn vật. Vườn nhà bà hôm nay rộng thế. Vẫn gốc cây chiếc lá vẫn con sông nhỏ thân quen ở mé vườn. Nhưng có cái gì khác lạ. Vườn rộng mênh mang yên tĩnh hơn. Cả nắng cũng đẹp hơn. Mặt sông lấp lóang. Cầu vồng sau mưa hiện lên mờ ảo tựa dải lụa vắt ngang trời chạm đến là tan biến. Đẹp thế Cùng ngắm cảnh với người yêu thì tuyệt Lần này suy nghĩ ấy khiến Minh cừoi thành tiếng. Đã lâu lắm rồi Minh không cười nhiều như thế. Cười to lại càng không. Phố phường đông đúc bài vở chất chồng và bao thứ xô bồ của cuộc sống đã cuốn Minh vào dòng chảy khắc nghiệt ấy. Hai mươi hai tuổi xuân tràn đầy nhưng chàng sinh viên kiến trúc đã đánh mất nụ cười tự lúc nào chả biết. Minh chỉ biết lao đầu vào học làm việc mà chẳng biết làm vì điều gì. Đến một ngày trong căn phòng kí túc xá chật chội Minh thấy đời mình vô nghĩa. Minh chợt nhận ra con người làm việc để kiếm tìm hạnh phúc để cuộc sống yên vui tràn ngập nụ cười.
đang nạp các trang xem trước