tailieunhanh - Truyện ngắn Đám cưới tình đầu

Thiệp hồng được gửi đến văn phòng lúc 5 giờ chiều, khi các nhân viên đang sửa soạn trở về nhà sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thân cô lễ tân duyên dáng mang nó đến tận bàn làm việc của anh. Một tấm thiệp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ và dòng chữ màu tím ngay ngắn toát lên sự tinh tế. Thế nhưng anh lại cảm thấy bất an nhiều hơn. | Đám cưới tình đâu Thiệp hồng được gửi đến văn phòng lúc 5 giờ chiều khi các nhân viên đang sửa soạn trở về nhà sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thân cô lễ tân duyên dáng mang nó đến tận bàn làm việc của anh. Một tấm thiệp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ và dòng chữ màu tím ngay ngắn toát lên sự tinh tế. Thế nhưng anh lại cảm thấy bất an nhiều hơn. Anh liếc qua phần tên chú rể lạ hoắc hoàn toàn không gợi anh nhớ đến một người quen nào. Anh tiếp tục đưa mắt sang tên cô dâu vậy là thế giới của anh đã tàn lụi vào ngày hôm nay. Bỗng nhiên cả khu văn phòng trở nên ngột ngạt và tù túng hơn bao giờ hết anh thấy khó thở ngay cả khi điều hòa đang chạy hết công suất. Tại sao lũ người kia lại có thể cười nói vui vẻ đến thế Họ hạnh phúc lắm ư Toàn những chuyện hớt lẻo nói xấu người khác toàn những kẻ vô dụng cố bám trụ lại đây với một công việc đáng thương và đồng lương hèn mạt. Bỗng nhiên anh cảm thấy ghê tởm cái không khí này anh phải rời khỏi đây. Anh đứng dậy tay vẫn nắm chặt tấm thiệp đã nhăn nhúm và bước đi thật nhanh. Thang máy đưa anh lên tầng thượng nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh sông Hồng đang bị kẹp giữa hai bên bờ đầy ắp nhà cao tầng chọc trời. Nhưng anh chẳng còn thấy gì nữa các giác quan khác cũng đang mất dần cảm xúc. Anh ngồi phịch xuống nền đất láng bê tông xù xì như thể đã bị vắt kiệt hết sức lực. Thế là cuối cùng cô ấy cũng lấy chồng. Mối tình đầu của anh người mà anh vẫn gặp trong những cơn mộng mị dài bất tận người mà anh vẫn đau xé ruột mỗi khi chợt nhớ đến giữa một chiều mưa cô quạnh nào đó. Cô sắp lấy chồng và cô đã gửi thiệp mời cho anh như một sự trả thù rằng anh hãy nhìn đi tôi vẫn hạnh phúc khi anh ruồng bỏ tôi . Sau khi chia tay anh mất ba năm để thôi tự trừng phạt mình vì đã đánh mất cô. Thêm một năm nữa để vỗ về nỗi đau nguôi ngoai nó đã chịu ngủ yên với quá khứ tật nguyền đầy những xước sẹo và nước mắt. Anh đã chôn nó rất sâu dưới tầng tầng lớp lớp ký ức bằng sự lãnh cảm với thế giới yêu thương và thiêu cháy nó