tailieunhanh - Câu nói nhiệm mầu
Toàn là một bác sĩ trẻ. Chúng tôi quen và thân nhau từ khi còn học chung trường thuốc, nghĩa là cũng hai chục năm nay trường, Toàn hành nghề ở một thị trấn nhỏ thuộc miền Đông nước Mỹ, tôi định cư ở miền Cali nắng ấm . Năm tháng trôi qua nhưng mổi lần có công việc đi ngang qua vùng của Toàn cư ngụ, tôi đều ghé đến nhà chàng và hỏi thăm về công chuyện làm ăn của người bạn cũ | Câu nói nhiêm mâu Toàn là một bác sĩ trẻ. Chúng tôi quen và thân nhau từ khi còn học chung trường thuốc nghĩa là cũng hai chục năm nay trường Toàn hành nghề ở một thị trấn nhỏ thuộc miền Đông nước Mỹ tôi định cư ở miền Cali nắng ấm . Năm tháng trôi qua nhưng mổi lần có công việc đi ngang qua vùng của Toàn cư ngụ tôi đều ghé đến nhà chàng và hỏi thăm về công chuyện làm ăn của người bạn cũ. Toàn kể lại cho tôi nghe những chuyện có liên quan đến hai chúng tôi những chuyện đang xảy ra trong thành phố của anh và Toàn cũng kể lại cho tôi nghe câu chuyện của Phương và Hoài. Sau đây là câu chuyện Toàn đã kể cho tôi nghe vào mùa Hè năm nay. Hoài làm nghề nông. Anh là một người cao lớn tuy ít học nhưng mạnh như một con sư tử. Từ ngày qua Mỹ anh định cư cùng một nơi với Toàn mượn vốn và lập nên một trang trại nhỏ để nuôi chừng 50 chú cừu non. Nhờ tánh cần kiệm và ý chí cương quyết chỉ trong mười năm anh đã làm chủ được nhiều cánh đồng cỏ thật rộng và chừng hai ngàn con cừu non. Anh liền mua một nông trại ở ven thành phố và đem các chú cừu non về nuôi trong những đồng cỏ. Mới bốn mươi lăm tuổi Hoài đã có một đời sống khá giả và lương thiện. Rồi anh cưới vợ. Phương và gia đình nàng đều cư ngụ trong thành phố có phòng mạch của Toàn. Nàng làm nghề bồi bàn trong một tiệm ăn của người bản xứ. Hoài lân la làm quen. Mỗi ngày cứ vào lúc 10 giờ sáng anh đều đến tiệm có Phương làm việc để uống cà phê. Gặp người đồng hương Phương hân hoan dành đón tiếp và thường kể cho Hoài nghe những chuyện đang xảy ra trong thành phố tin tức khí tượng tin tức quê nhà mà nàng nhận được qua những lá thư của những người bạn cũ còn kẹt lại. Hoài lặng thinh ngồi nghe không dám nhìn thẳng vào mắt nàng và miệng anh luôn luôn tươi cười như thưởng thức lối nói chuyện của Phương. Sau đó anh đứng lên và nói một câu không bao giờ thay đổi - Tôi phải đi làm việc gặp cô ngày mai Trong ba tháng tình trạng giữa hai người không có gì thay đổi. Rồi một sáng đẹp trời trên đường đến bệnh viện Toàn ghé vào .
đang nạp các trang xem trước