tailieunhanh - Vừa phải thôi!
Anh là giáo viên dạy văn, một vợ hai con, quanh năm túng thiếu. Trời thương, chắc ghét thì đúng hơn, cho anh chút năng khiếu vẽ vời, thơ phú. Anh chuyên vẽ phong cảnh bằng cách đi chụp ảnh rồi về cố vẽ theo cho giống là được. Thi thoảng cũng bán được một bức. Thường các cơ quan, đoàn thể mua tranh của anh chứ chưa thấy cá nhân nào bỏ tiền mua. Bán cho cơ quan, anh ký hóa đơn với số tiền gấp nhiều lần thực nhận. Chiều thứ bảy có trận mưa rào nên sáng. | Vừa phải thôi Anh là giáo viên dạy văn một vợ hai con quanh năm túng thiếu. Trời thương chắc ghét thì đúng hơn cho anh chút năng khiếu vẽ vời thơ phú. Anh chuyên vẽ phong cảnh bằng cách đi chụp ảnh rồi về cố vẽ theo cho giống là được. Thi thoảng cũng bán được một bức. Thường các cơ quan đoàn thể mua tranh của anh chứ chưa thấy cá nhân nào bỏ tiền mua. Bán cho cơ quan anh ký hóa đơn với số tiền gấp nhiều lần thực nhận. Chiều thứ bảy có trận mưa rào nên sáng chủ nhựt nắng vừa lên anh cầm máy ảnh đi chụp mặt đông Hòn Gành hình sẽ rất trong và đẹp. Về nhà vẽ Hòn Gành giống hình chụp vốn hùng vĩ sẵn để bán cho bảo tàng huyện. Chụp xong gặp thằng bạn rủ về nhà nó nhậu tán gẫu tới chiều. Có hơi áy náy với vợ con nhưng chủ nhựt mà anh tự trấn an. Bốn giờ chiều anh về tới nhà nằm dài ra chịu trận vợ khóc vợ than vợ sầu vợ thảm. Vợ rửa chén mắt đỏ hoe miệng nói Ông coi bạn ông hơn tôi. Ông sợ bạn ông buồn hơn sợ tôi buồn. Bạn ông là người tôi đâu phải người. Bạn ông biết buồn chứ tôi đâu biết buồn. Ông nằm dầm nằm dề nhà nó ông mê con vợ nó chứ gì. Hay ông bị gay ông ôm bạn ông. Trời ơi khổ thân tôi dữ trời. Bạn ông mới ho ông đã đi thăm còn tôi nhức xương nhức cốt mấy tháng nay ông chẳng đoái hoài lấy một tiếng. Ông coi bạn ông như anh ông ông coi bạn ông như cha ông còn tôi ông coi như con ở. Ông vừa phải thôi . Vợ lau nhà mắt mũi đỏ hoe miệng nói Ngày chủ nhựt ông đỡ đần tôi chút chớ. Tôi dọn nhà dọn cửa cả ngày. Ra vườn cuốc đất lật cỏ bươi móc như gà trồng chuối trồng rau trồng bí trồng bầu. Tôi gọi điện thì ông tắt máy. Ông khinh tôi. Ông chê tôi dốt ông chê tôi không có chữ trời ơi là trời. Ông mê con Hồng giáo viên nó không đẻ được con chứ chữ thiếu gì. Ông mong chồng nó chết để về ở với nó. Ông vừa phải thôi . Vợ giặt đồ nước mắt chảy miệng nói Con ông câm điếc ông không thương không lo thì ai lo. Trời ơi số tôi sao khổ dữ trời. Con tật nguyền ráng đi học ở nội trú chủ nhựt ông không thăm ông say sưa sung sướng với con nào thằng nào. Con gái ông đi học xa ốm o gầy .
đang nạp các trang xem trước