tailieunhanh - Bàn tay trong một bàn tay

Lớp trẻ, tuổi ba mươi, bốn mươi. lúc nào cũng vội vàng, hấp tấp, đi và đến trên các phương tiện tân thời, xe hơi, xe buýt, taxi. Họ chìm giữa tiếng ồn ào của cuộc sống bon chen đô thị, giữa những cao ốc nguy nga, hàng dãy bảng hiệu với ánh đèn chiếu sáng, biểu tượng của một thế giới hiện đại và lý tưởng đang phát triển, mang vẻ ngoài đẹp đẽ và trẻ trung. Có hai người già lạc lõng, rải bước đến chiếc băng gỗ quen thuộc đặt ở góc công viên. Tay trong tay,. | Bàn tay trong một bàn tay Lớp trẻ tuổi ba mươi bốn mươi. lúc nào cũng vội vàng hấp tấp đi và đến trên các phương tiện tân thời xe hơi xe buýt taxi. Họ chìm giữa tiếng ồn ào của cuộc sống bon chen đô thị giữa những cao ốc nguy nga hàng dãy bảng hiệu với ánh đèn chiếu sáng biểu tượng của một thế giới hiện đại và lý tưởng đang phát triển mang vẻ ngoài đẹp đẽ và trẻ trung. Có hai người già lạc lõng rải bước đến chiếc băng gỗ quen thuộc đặt ở góc công viên. Tay trong tay nụ cười như in trên hai khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn theo năm tháng. Ông lão nắm tay bà cẩn trọng đỡ người bạn đời của mình nhẹ nhàng giúp bà ngồi xuống một cách thoải mái. Mỗi cử chỉ của ông đều lịch sự chậm rãi và cẩn thận cùng những lời yêu thương ngọt ngào như ông đang che chở và ve vuốt một chú chim non. Ngày nào cũng thế. tôi chẳng biết bắt đầu từ lúc nào nhưng có lẽ từ lâu lắm. Mỗi ngày mỗi khác và nhìn qua cũng dễ nhận ra tình cảm giữa hai người vẫn thiết tha mạnh mẽ. Nó tương phản hoàn toàn với thế giới ồn ào xung quanh như một nghịch lý. Cái vũ trụ thu hẹp của họ có những vụn bánh cho vài chú chim sẻ có những cái vuốt ve cô mèo con bị lạc hay tiếng cười rạng rỡ của một em bé đang tập đi đang ngã vào vòng tay người mẹ nào đó. Hai người luôn mang theo chiếc dù để che nắng hay phòng ngừa sự chòng ghẹo trái nết từ những cụm mây. Riêng bà thì không bao giờ quên chiếc khăn quàng khổ rộng sau khi ngồi vững bà liền âu yếm quấn quanh cổ ông những cơn gió lạnh đang thổi về. Tôi tưởng đó là một bức tranh đang đặt trước mắt mình cảnh thực đó đang nằm ngoài thế giới này. Chẳng biết gì về họ nhưng lâu nay tôi không thể làm gì khác là nhìn ngắm và quan sát họ cho đến khi sau chừng một giờ bằng những cử động ban đầu yếu ớt về sau mạnh mẽ hơn họ chống tay đứng dậy rồi tay nắm tay bước đi cho đến lúc mất hút giữa dòng người vô cảm. Rồi sau đó thì sao Họ sẽ làm gì quãng thời gian còn lại trong ngày Tôi tưởng tượng mình đang tò mò theo dõi bị cuốn hút bởi thứ hào quang hạnh phúc bao quanh họ. Một cuộc đời đơn .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN