tailieunhanh - Ngôi sao lạc

Mưỡu (*): Lúc khởi sự thiên truyện này, tôi đặt tiêu đề như chúng ta vừa thấy. Đi đến quá nửa, tôi quay lại sửa thành Những ảnh tượng của tâm thức, vì nghĩ rằng nó phải thế. Nhưng cuối cùng, khi mọi sự đã an bài, ai về nhà nấy, tựa đề nảy sinh trong ánh chớp sáng tạo đầu tiên tự nó đã cất vang tiếng nói. Và tôi tôn trọng điều đó. *** Đó là năm nóng nhất trong lịch sử. Đến độ có thể tan chảy cả giấc mơ. Nhất là giấc mơ không và sẽ. | Ngôi sao lạc Mưỡu Lúc khởi sự thiên truyện này tôi đặt tiêu đề như chúng ta vừa thấy. Đi đến quá nửa tôi quay lại sửa thành Những ảnh tượng của tâm thức vì nghĩ rằng nó phải thế. Nhưng cuối cùng khi mọi sự đã an bài ai về nhà nấy tựa đề nảy sinh trong ánh chớp sáng tạo đầu tiên tự nó đã cất vang tiếng nói. Và tôi tôn trọng điều đó. Đó là năm nóng nhất trong lịch sử. Đến độ có thể tan chảy cả giấc mơ. Nhất là giấc mơ không và sẽ không bao giờ thành hiện thực. Điều đó giống như một dụ ngôn về sự lạc lối. Có một cái gì đó tượng hình lên thành ngôi lời. Chảy xuyên qua tháng năm trôi dạt về quá khứ. Một quá khứ vụt tắt mãi mãi khi lời nguyền của tổ tiên không chỉ là nỗi ám ảnh vô cớ. Hắn ngồi đó. Trên đống hoang tàn đổ nát một cõi tâm thức lạc loài của con thú hoang. Không hơn. Người cha sáu mươi lăm tuổi bệnh hoạn chỉ còn cách ngưỡng lời nguyền tiên tổ đúng hai năm Đàn ông họ Xu Xê nhà hắn xưa nay không ai qua ngưỡng sáu bảy. Rõ ràng có điều gì đó phi lý trong lối mặc định này. Như thể nó không cho phép người ta cưỡng lại. Cụ cố. Cụ nội. Ông nội. Và bây giờ sắp sửa đến lượt cha hắn nếu chưa muốn nhắc tới phiên hắn vì hắn vẫn còn cách quá xa cái mốc mặc định của dòng họ . Vậy thì điều gì khiến hắn quyết tâm chữa chạy cho người cha mắc bệnh tâm thần phân liệt - cũng là ẩn số trong lời nguyền Vì cớ gì hắn ngang nhiên sống chung với tiếng gào thét gầm gừ của người cha khi bị trói chặt như một con thú sắp tử thương bởi nỗi sợ đi hoang do ảo huyễn của một người bệnh tưởng Để tiếp tục liệu pháp chữa trị cộng với chế độ kiềm tỏa cộng với chút le lói hi vọng trở lại cộng với chút ý chí ngông cuồng sắt đá hòng cưỡng lại quy luật - đương nhiên. Như thế như thế mới đúng là con người hắn đã nghĩ. Những dòng suy tưởng phù nề nhưng không kém phần mãnh liệt đó được hắn triển khai trên bàn phím. Gõ vào hư không. Mỗi phím chữ như một nhát kim đâm vào đầu mút ngón tay dẫn truyền thẳng về tim. Buốt nhói. Thốn cả tâm can. Nhiều năm nay hắn sống chung với căn bệnh khó hiểu. Mỗi lần gõ lên .

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.