tailieunhanh - Tình yêu của mẹ

Nơi này mưa không dột, gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ, con lúc nào cũng là của mẹ. Không thuộc về một ai khác. Chiến tranh đi qua, mẹ tôi trở về làng khi người thân không còn một ai. Bom đạn đã cướp đi tất cả gia đình, nhà cửa nhưng không thể cướp đi nghị lực của người đàn bà đã từng vượt qua lửa đạn. Chiến tranh đi qua mà bom vẫn còn vang lên đây đó, khiến cho những vành khăn trắng cứ ám ảnh mãi. | Tình yêu của mẹ Nơi này mưa không dột gió không lạnh nhưng sao lại nhớ căn nhà của mẹ. Mẹ ơi cảm ơn mẹ con lúc nào cũng là của mẹ. Không thuộc về một ai khác. Chiến tranh đi qua mẹ tôi trở về làng khi người thân không còn một ai. Bom đạn đã cướp đi tất cả gia đình nhà cửa nhưng không thể cướp đi nghị lực của người đàn bà đã từng vượt qua lửa đạn. Chiến tranh đi qua mà bom vẫn còn vang lên đây đó khiến cho những vành khăn trắng cứ ám ảnh mãi trên những con đường quê. Xóm làng bảo mẹ kiếm lấy một người mà yên bề gia thất. Tuổi xuân của mẹ bỏ lại ở núi rừng Trường Sơn giờ hòa bình dường như việc chồng con là một điều xa vời vợi. Nghĩ vậy nên mẹ tôi ở vậy cho đến một ngày hàng xóm qua bảo Thôi kiếm đại một đứa con mà nuôi sau này trái gió trở trời còn có nơi nương tựa . Tôi lớn lên trong mái nhà tranh vách đất. Những giấc mơ luôn thấy mình bị ướt sũng và lạnh luôn nghe cái dạ dày sôi vì đói. Cũng đúng thôi khi những đêm cơn mưa đi qua nơi hai mẹ con ngủ thường bị nước mưa giọt xuống ướt và lạnh. Mẹ bảo cái nhà này là nhà tình thương. Cả làng thấy mẹ khó khăn nên huy động trai tráng dựng nhà cho mẹ rồi cấp cho mảnh ruộng ít ỏi để sống cầm hơi . Những ngày gió rít cứ tưởng mái nhà tranh xiêu xiêu này không chống nổi cơn thịnh nộ của đất trời. Thế mà vẫn đi qua những mùa đông khắc nghiệt hay những cơn bão dữ. Mẹ bảo trời còn thương mình Có lẽ đi học là niềm vui của nhiều người. Nhưng với tôi đi học là một sự tra tấn vô hình. Từ đường làng đến trường tôi thấy tự ti với những học sinh ngang lứa. Nhà nó khá giàu có hơn mình có ba có mẹ đầy đủ cũng là một điều đáng để tôi ngưỡng mộ rồi lại áo quần chúng đẹp thơm tho chẳng có chỗ vá hay đứt chỉ như tôi. Ít nhất đứa con gái nào ngang lứa tôi đều có cái kẹp tóc hình con bướm hay sợi dây xanh đỏ trông thật bắt mắt. Riêng tôi chỉ là sợi dây thun bán năm trăm đồng cả nắm trong tay xài cả năm trời vẫn không hết. Nhưng những chuyện đó cũng khiến một đứa trẻ như tôi quên bẵng đi khi vùi đầu vào giờ học dưới cặp mắt của ông thầy nghiêm

TỪ KHÓA LIÊN QUAN
crossorigin="anonymous">
Đã phát hiện trình chặn quảng cáo AdBlock
Trang web này phụ thuộc vào doanh thu từ số lần hiển thị quảng cáo để tồn tại. Vui lòng tắt trình chặn quảng cáo của bạn hoặc tạm dừng tính năng chặn quảng cáo cho trang web này.