tailieunhanh - Thế trận linh xà

Nơi đây gần như hoàn toàn hoang vắng. Chỉ thấy lau lách ngàn xanh, chập chùng núi dựng. Cảnh vật vừa âm u vừa hùng vĩ. Không phải bận bịu hàng hoá gì trong xe, tôi thong thả bước xuống giữa gió chiều lồng lộng. Ngày xưa. từng là chỗ bí mật luyện quân của người anh hùng áo vải đất Tây Sơn. Nguyễn Huệ. Ráng đỏ trời chiều tưởng như oai linh còn hiển hiện đến bây giờ. Có tiếng động lạ lùng khó hiểu đâu đây. Thì ra, là tiếng. lạc bò. Một khoảnh đất rộng, khá bằng. | mi Ấ . TV 1 1 A Thê trận linh xà Trần Hạ Tháp bây giờ. ơi đây gần như hoàn toàn hoang vắng. Chỉ thấy lau lách ngàn anh chập chùng núi dựng. Cảnh vật vừa âm u vừa hùng vĩ. hông phải bận bịu hàng hoá gì trong xe tôi thong thả bước uống giữa gió chiều lồng lộng. Ngày xưa. từng là chỗ bí mật luyện quân của người anh hùng áo vải đất Tây Sơn. Nguyễn uệ. Ráng đỏ trời chiều tưởng như oai linh còn hiển hiện đến Có tiếng động lạ lùng khó hiểu đâu đây. Thì ra là tiếng. lạc bò. Một khoảnh đất rộng khá bằng ẩn bên sườn đèo. Đàn bò chừng dăm mười con đang bình thản tới lui gặm cỏ. Từng vỏ lon bia bị bóp méo một đầu đeo ở đùi mỗi con. Bên trong thả cuội sỏi gì đó khi lúc lắc loại lục lạc này vang lên âm thanh khô khan gây chú ý từ xa. Đây rồi. Một ông già đen điu rắn chắc ngồi lặng lẽ sườn non. Một cây roi quăn queo và chiếc nón rộng vành để ngửa. Thấy tôi tìm cách lại gần ông già gật gù - Xe cậu ngoài kia. Xe hỏng - Vâng. Chào cụ. Tôi tìm tảng đá ngồi gợi chuyện cho qua thời giờ. Ông cụ chừng bảy mươi rất mạnh và cô độc. Tôi nghĩ một nơi thế nầy quá buồn. Ông cụ ít nói có lẽ năm thì mười hoạ gặp người lạ chuyện trò nên thế. Đến khi vừa nghe tôi tự giới thiệu vài câu chiếu lệ về công việc mình đang còn theo đuổi. ông cụ bỗng sáng mắt lên và lộ vẻ vui mừng rất đột ngột - Tôi rất mong gặp những người như cậu. Xin cậu. giúp tôi. Chưa hiểu ông cụ muốn gì tôi lại tần ngần nhìn quanh. Ông cụ lại nói ngay khiến tôi càng ngần ngại hơn vì sự thân mật sốt sắng này - Mời cậu về nhà tôi nghỉ lại hẵng hay. Bây giờ thì xe chưa thể chạy được đâu. Sáng mai liệu không để cậu trật chuyến là được. Cứ tin tôi đi. Không việc gì bất trắc cả. Nhà tôi ở. trạm nghỉ của nhân viên quản lý đường đèo An Khê này đó. Gần đây thôi. Mái lá kia kìa. Thấy tôi vẫn im lặng nét vui biến mất trên khuôn mặt ông cụ. Không hiểu sao tôi lại nhận lời nhưng thật tình bày tỏ - Không phải lo gì thưa cụ. Chỉ vì chuyện gì đó của cụ chưa biết rõ làm sao hứa giúp Vả lại việc viết lách báo chí như cỡ cháu chỉ là hạng xoàng. Nhưng