tailieunhanh - Phần thưởng cho ba người
Thằng bé không chào anh, đứng sát tận góc phòng giương mắt nhìn anh xa lạ. Cuốn vở kẻ dòng trên tay anh, vẫn còn nguyên những chữ mẫu. Thế là kế hoạch buộc thằng bé ngồi vào bàn của anh thất bại thảm hại. Anh giận đến run bắn người. - Bước lại! Thằng bé, bàn tay trái nắm lấy hai ngón của tay phải đặt trước quần lủi thủi bước những bước ngắn chủn lại phía anh. - Vì sao sáng nào chú cũng bảo Rơm học mà Rơm không học? Anh giáng một bợp tai vào má. | Phần thưởng cho ba người Nhụy Nguyên Thằng bé không chào anh đứng sát tận góc phòng giương mắt nhìn anh xa lạ. Cuốn vở kẻ dòng trên tay anh vẫn còn nguyên những chữ mẫu. Thế là kế hoạch buộc thằng bé ngồi vào bàn của anh thất bại thảm hại. Anh giận đến run bắn người. - Bước lại Thằng bé bàn tay trái nắm lấy hai ngón của tay phải đặt trước quần lủi thủi bước những bước ngắn chủn lại phía anh. - Vì sao sáng nào chú cũng bảo Rơm học mà Rơm không học Anh giáng một bợp tai vào má thằng bé. Nó loạng choạng đổ vật xuống chiếc giường độc nhất kế cạnh. - Bước lại Anh gồng người lên như cú vọ. Thằng bé đứng chưa vững anh bồi thêm một bợp tai nữa. Trong nỗi khiếp thằng bé lồm cồm bò dậy cố đứng trước mặt anh. Chị nó đặt cạch cái chén còn lại vào mâm cơm mặt vếch lên Đồ lì lợm . Anh được tiếp thêm sự giận dữ. . - tiếng roi chao giữa khoảng không rát rúa. Lằn roi dính trên đùi mông thằng bé. Cánh cửa mở toang. Bà chủ nhà trọ mới ló mặt vào anh nạt Chị bước ra . Bà ta không giận hỏi gắt Răng đập em dữ rứa Anh thở dốc ngừng tay. Thằng bé chuyển từ khóc sang rên ừ ự. - Trừa chưa Rơm Bước dậy. Trừa chưa - Dạ. rồi. - Từ giờ có chịu ngồi vào bàn học không - Dạ có - Có mấy trăm lần rồi hả Hứa với chú mấy trăm lần rồi Thằng bé nấc lên liên tục nói không thành tiếng nữa. - Đi rửa ráy vô học. Bà chủ nhà né người cho thằng bé ra nhìn anh. Rồi bỏ đi. Thằng bé đã thôi la hét song chuỗi âm thanh hồi nãy chắc vẫn còn neo trong tâm trí của hàng xóm. Anh thấy hối hận không phải vì đã để cho tiếng kêu kia thoát khỏi căn phòng chỉ rộng chưa tới mười mét vuông mỗi tháng cả tiền điện nước vị chi chị phải trả ba trăm hai mươi ngàn. Trong lúc anh không hề có đồng nào góp vào mỗi tháng lại còn ăn uống ngày hai bữa. Mọi sự khổ đổ lên đầu chị tất. Vì thế thằng bé hư anh càng tức càng mạnh tay vào làn roi quất lên thân nó. Phàm chuyện gì xấu cũng phải uốn nắn từ từ nhất là đối với trẻ nít. Hơn ai hết anh hiểu điều đó. Việc dậy sớm hay ngồi vào bàn làm việc với anh cũng mất mấy tháng đằng đẵng mới đi
đang nạp các trang xem trước