tailieunhanh - Người ngủ ghế công viên

1. Thật ra thì gã không hề qua đêm ở đây. Gã đến công viên cùng lúc như những người yêu quý sức khoẻ khác. Sau một đêm trường, họ thực hành mọi phương pháp thể dục. Gã vào đây chỉ để chợp mắt. Khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ. Rồi thì mọi thứ tiếng động rầm rập bên tai khi thành phố vào giờ cao điểm sẽ buộc gã choàng dậy đúng lúc cần thiết. | Người ngủ ghế công viên Trần Hạ Tháp if Ỵ 1. Thật ra thì gã không hề qua đêm ở đây. Gã đến công viên cùng lúc như những người yêu quý sức khoẻ khác. i í Sau một đêm trường họ thực hành mọi phương pháp thể dục. Gã vào đây chỉ để chợp mắt. Khoảng thời gian chừng nửa tiếng đồng hồ. Rồi thì mọi thứ tiếng động rầm rập bên tai khi thành phố vào giờ cao điểm sẽ buộc gã choàng dậy đúng lúc cần thiết. Gã còn phải đến quán cà phê cóc cạnh ngay công viên này. Đang là thứ bảy. Có một cặp vợ chồng đứng tuổi vừa chậm bước dần. Họ chạy lúc thúc bên nhau trên lối đi viền cỏ y phục thể dục nghiêm chỉnh. Người vợ thở hì hục nhìn chồng cười ra hiệu. Họ tìm một chỗ ngồi thong thả hít thở không khí trong lành. - Ô kìa. Anh. Người vợ thót người kêu lên như thấy ma. Tiếng ngáy rõ to ngay sau lưng họ. Người chồng quan sát giây lâu lắc đầu - Hình như. Không thế đâu. Em vẫn hay bị ám ảnh quá đáng. Người vợ chưa hết lo cẩn thận kiểm soát lại đế giầy - Mau xem có chiếc kim tiêm nào đâm dính vào không - Đã bảo là không. Vả lại đế như thế thì chả sợ gì. Ngay cả đinh cũng không ăn thua. Người vợ bĩu môi liếc xéo ra sau nói thì thào - Nhưng kiểu ấy thì ai dám bảo con người lương thiện. Thứ. màn trời chiếu đất. Người chồng nheo một bên mắt hóm hỉnh - Cứ coi như ham chơi khuya về muộn. Một đêm bị vợ con chốt cửa. Hết đường. Người vợ làm bộ trợn mắt cố nín phì cười. Cả hai quên mất chung quanh. Tự nhiên họ bắt gặp lại hương nồng thời xuân sắc bên nhau. - Coi kìa. Lại tờ quảng cáo chương trình. Không biết hay dở gì đi đâu cũng đụng. Nghe. lạ lùng. Một áp-phích nhỏ ai dán ở gốc cây xà cừ gần nhất. - Tờ của mình vẫn còn đây. Người chồng vội lục túi lấy ra tờ giấy gấp nhỏ. Họ chụm đầu vào nhau bàn bạc nói về một vở diễn nghệ thuật nào đó vào tuần sau ở nhà hát hạng ba trong thành phố. chín giờ rưỡi sáng ở một quán cà phê cóc bên cạnh công viên. Khách đông hơn hẳn mọi ngày. Có năm người đàn ông phục sức hết sức lập dị. Cuộc chuyện đang nóng lên không còn ai muốn nghe người khác đầy đủ. Một kẻ thọc