tailieunhanh - Tám nghìn đêm

Một đôi lần, mẹ tôi có kể v ? căn nhà của ông ngoại tôi ở Huế. Căn nhà cổ có mư ?i tám cột gỗ lim, mái lợp ngói âm dương. Trước sân, ông tôi xây một cái bể cạn hình chữ nhật dài mư ?i hai mét để trồng sen. Những hôm tr ?i mưa, mẹ tôi đứng trong gian trước nhìn xuyên qua những hàng nước rơi song song từ mái ngói, thấy mưa rơi nhạt nhòa trên lá sen và bông sen. Năm hai mươi hai tuổi mẹ tôi chửa hoang, ông bà ngoại tôi. | -5 7 k fc 7 1 7 FF fF fF FF FF FF FF fF fF fF FF FF FF FF V K Wwwwwwwwwwwwwwwwwwwww map uiqSu UIB AẾMAẾMAẾMAẾMAẾMAẾMAẾMAẾAẾAẾAẾAẾAẾAẾ. FcHcWwwwwwwwwwwwwwwwwww MM-F W-F W-F W F W F W F W-ầỂ W-ầỂ W-ầỂ W-ầỂ W-ầỂ W-ầỂ W-ầỂ w w M àằ_ MI W-ầỂ 7 Ks H FFFFFFF F FF F FFFF FFFFFFF Một đôi lần mẹ tôi có kể vũ căn nhà của ông ngoại tôi ở Huế. Căn nhà cổ có mưũ i tám cột gỗ lim mái lợp ngói âm dương. Trước sân ông tôi xây một cái bể cạn hình chữ nhật dài mưũ i hai mét để trồng sen. Những hôm trũ i mưa mẹ tôi đứng trong gian trước nhìn xuyên qua những hàng nước rơi song song từ mái ngói thấy mưa rơi nhạt nhòa trên lá sen và bông sen. Năm hai mươi hai tuổi mẹ tôi chửa hoang ông bà ngoại tôi cấm mẹ tôi ra vào nhà bằng cổng chính cấm bước lên nhà trên. Mẹ không còn thũ i con gái không còn mơ màng vịn cột gỗ lim nhìn mưa rơi trên lá sen và bông sen sân trước. Sen là kỷ niệm duy nhất mẹ tôi mang theo khi ra đi. Không đó là kỷ niệm duy nhất được nói ra. Những kỷ niệm khác nằm trong niũ m im lặng của mẹ tôi im lặng dài hai mươi hai năm dài bằng đũ i tôi và nửa đũ i của mẹ. Tôi không biết gì vũ bên ngoại. Tôi không biết gì vũ tuổi thơ của mẹ tôi. Tôi không biết gì vũ cha tôi. Tôi không biết gì vũ khoảng thũ i gian giữa ngày mẹ tôi là cô hũ c trò ồng Khánh đứng trong một gian nhà xưa ở Huế nhìn ra mưa và ngày mẹ tôi là thiếu phụ một con không hộ khẩu đẩy chiếc xe đạp bán rau quanh một cái chợ ở quận Ba ũ ình Hà Nội. Mỗi năm một lần tôi h i Sao cha không cưới mẹ ũ . Bao giũ con đủ lớn mẹ sẽ kếũ . Nhưng tôi không bao giũ đủ lớn. Hoặc là sự yên lặng đã trở thành cuộc đũ i của mẹ và nếu nó mất đi mẹ không biết sống tiếp tục cuộc đũ i mình như thế nào. Mùa xuân trũ i ấm lại nhưng mẹ tôi rất yếu và hay ốm. Ngưũ i mẹ gầy và tóc thưa đôi bàn tay cằn cỗi già đi trước gương mặt. Nhiũ u năm không ngủ vào ban đêm - vì mẹ tôi cất rau sau nửa đêm ở chợ đầu mối - đã làm cho mẹ kiệt sức. Cũng có thế nỗi nhớ nhà làm tàn dần sinh lực. Chúng tôi biết nếu mẹ bũ chợ tôi sẽ phải bo hũ c. Chúng tôi không muốn

TÀI LIỆU MỚI ĐĂNG
337    144    2    22-12-2024
26    133    2    22-12-2024